Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 18-7
Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:53:39
Lượt xem: 50
“Cô bé đó không phải là loại người như vậy, người ta tìm vợ chồng Phục Hưng chia tiền, cũng đã chia cho Tiểu Huỷ phần lớn.”
“Khi chia nhà, bọn họ cũng đưa cho Tiểu Huỷ gian phòng tốt nhất để ở, trong phòng còn có ghế sofa, tủ mới, giường nệm lò xo!”
“Bây giờ bà đi nhìn đi, giường có còn đó không, ghế sofa có còn đó không, tất cả đều đã được chuyển đi hết.” Một câu của bà Lư lập tức gây ra những tiếng kinh ngạc, sau đó bà ta nói tiếp: “Nệm lò xo đã được chuyển đến phòng của cô ta, hôm qua còn để lại một cái giường bày trong phòng khách, hôm nay giường cũng đã bị phá ra rồi, các người nói xen, ác độc thế nào?”
“Giường đã bị phá rồi? Thật sự muốn đuổi Tiểu Huy ra ngoài à?”
“Không thể nào, giường bị phá thì Tiểu Huỷ nằm ngủ ở đâu?”
“Là nằm đất sao? Tôi nhớ Phục Hưng đã mua sàn nhà rồi.”
“Sẽ không mượn cớ trải sàn mà thừa cơ lấy hết nệm tốt, tủ bàn cho mình dùng đấy chứ?”
“Ôi ôi, sao cô ấy có thể tâm cơ như vậy? Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù không đuổi Chu Huỷ đi, cũng sẽ ép buộc cô ấy phải sống trong gian phòng không có sàn.”
“Đương nhiên rồi.” Bà Lư nhìn thấy thế cục bị mình thay đổi, trong lòng nhất thời vui vẻ không thôi, tiếp tục châm ngòi quạt lửa nói: “Bà nói, nếu để cho kẻ mưu mô như vậy trở thành cán bộ ngõ, sau lưng không biết sẽ cho chúng ta chịu thiệt thòi như thế nào.”
“Đúng vậy, tôi không thích nhất chính là loại người hai mặt này.”
“Chúng ta thật sự không thể đối phó được với loại người như vậy, có khi cô ta còn bán chúng ta đi để giúp cô ta kiếm tiền.”
“Dù sao cũng phải bỏ phiếu, đến lúc đó chúng ta đều không bỏ phiếu cho cô ta, cô ta tham gia cũng vô dụng.”
“Trong mấy người tham gia, ngoại trừ cô bé này, tôi thực sự không cảm thấy có ai tốt cả, thật đáng tiếc, sao cô ấy có thể là loại người này?”
“Tôi cũng không biết bỏ phiếu cho ai, tôi sợ đều là biết người biết mặt không biết lòng.”
Bà Lư thở dài: “Nếu như các người thực sự không biết bầu cho ai thì cứ bầu cho tôi là được. Vì lợi ích của mọi người, tôi sẽ cố gắng tiếp tục làm việc thêm hai năm nữa.”
Đám người vốn đang buồn rầu lập tức lên tiếng ủng hộ.
Thủy Lang vừa đi tới, đã thấy bên đó có một đám bà già ồn ào, lập tức tránh xa, không đi tới góp vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-18-7.html.]
Những bà già trong ngõ tụ tập lại với nhau, ngoài việc bàn tán về chuyện phiếm trong nhà, còn suy đoán tin đồn thất thiệt bát quái về nhà người khác, một khi tới đó, đợi cô rời đi, chủ đề sẽ chuyển tới trên người cô.
Mì sợi ăn bữa trưa đã được tiêu hóa nhanh chóng, lúc này nhìn thấy thịt gà, cá, thịt, trứng, rau củ được bán ở sạp hàng trong chợ, khi nhìn thấy con gà mái già mập mạp, trong miệng lập tức chảy nước miếng.
Đã lâu rồi không ăn canh gà.
Cô lập tức lấy phiếu và tiền ra mua hai con gà mái, đưa cho lão Du Điều một con.
Lão Du Điều vui mừng ôm lấy con gà mái, liên tục cảm ơn: “Cô bé, cô thật là tốt bụng, tôi không làm gì cả, cô vẫn khách sáo như vậy, này, nếu cô muốn mua rau thì giúp tôi mua một bó nhé, phụ nữ đúng là biết phối đồ ăn, tôi không biết bỏ rau gì vào canh gà.”
Thủy Lang cách quầy rau ít nhất ba mét, chỉ nhìn thấy củ khoai tây trên quầy hàng đằng kia: “?”
Hóa ra không chỉ bề ngoài giống kẻ già đời, tình cách cũng là kẻ già đời.
Thủy Lang đi đến quầy bán rau, cầm một bó rau đặt lên cái cân do người bán hàng đưa cho, cân xong cho vào giỏ rồi quay người rời đi.
Lão Du Điều rất sáng suốt, cũng không mặt dày không biết xấu hổ mà đòi hỏi, chỉ nói: “Thật ra thì cũng không cần cho gì vào, hương vị nguyên bản là ngon nhất.”
Ba bé gái che miệng cười khúc khích.
Buổi tối cô về nhà nấu canh gà, ăn cùng bánh bao hấp Chu Quang Hách mang từ căng tin cơ đơn vị về.
Nồi thịt hầm được đặt lên bàn, vừa mở nắp ra, mùi thơm đã lan khắp phòng khách, ba bé gái hít hít mạnh, hít xong “A” Một tiếng, nuốt nước bọt không kịp chờ đợi mợ nhỏ chia phần ăn.
Lúc này, phía sau bếp cũng truyền đến một tiếng khụt khịt.
Chu Mẫn vừa từ nhà bà ngoại về, đang đứng ở bếp sau không chịu rời đi, ngẩng đầu nhìn mẹ nói: “Mẹ, canh gà, con cũng muốn ăn canh gà.”
Bữa tối bà ngoại chỉ canh rau khô chan cơm, là đồ ăn còn sót lại từ bữa trưa, không có thịt, không có rau, thậm chí cả bánh bao cũng không có.
Cô bé muốn ăn trứng gà bánh ngọt, bà ngoại đều không cho.
Kim Xảo Chi cũng nuốt nước bọt: “Ngày mai để bà ngoại hầm cho con ăn.”
“Con muốn ăn bây giờ.” Chu Mẫn không chịu lên lầu, vươn đầu nhìn vào phòng khách tầng trệt, khoảng cách gần, mùi thơm càng đậm đà, nước bọt lập tức tràn ngập trong miệng, nhưng cô bé không dám bước tới vì nhìn thấy thím của mình, sợ bị đánh, chỉ đầy bố mẹ: “Mẹ, bố đi tìm chú múc cho con một bát canh gà, con đói.”