Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 18-3

Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:50:54
Lượt xem: 78

Chu Hủy sửng sốt, cô ấy không ngờ bà Lư đi xuống để nói chuyện này, nhìn thoáng qua Thủy Lang, thấy vẻ mặt của cô giống như đã đoán trước được, cô ấy dừng lại một chút rồi trả lời: “Bà Lư, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, hai nhà thương lượng với nhau là được mà.”

 

“Cái gì?” Bà Lư kinh ngạc nhìn Chu Huỷ: “Tiểu Huỷ, sao cháu có thể nói chuyện như vậy? Phục Hưng dù sao cũng là của em trai của cháu, sao có thể không có quan hệ gì với cháu được? Cháu nói như vậy là không đúng rồi, bố mẹ đã không còn, anh chị em là những người thân nhất, không thể đoạn tuyệt được.”

 

“Cháu không có ý đó.” Chu Huy lo lắng nói: “Ý cháu là, chuyện tầng hai tầng ba hai nhà thương lượng là được rồi?

 

“Anh chị em các cháu không nên xa lánh nhau, mặc dù đã chia nhà, vẫn phải thường xuyên qua lại.” Bà Lư tỏ vẻ mặt tốt bụng khuyên nhủ: “Vợ chồng Phục Hứng muốn phơi quần áo, các cháu cứ để bọn họ phơi ngoài sân vườn đi, như vậy căn bếp sau vẫn là của các chúa, tôi không liên quan gì, hai nhà vẫn nhẹ nhàng thoải mái, như thế là tốt nhất, cháu nghĩ thế nào?” Thủy Lang tò mò hỏi: “Bà không liên quan, bình thường bà đi lên nhà bà bằng cách nào?”

 

Khuôn mặt bà Lư hơi biến sắc: “Ôi, chúng tôi chỉ đi bằng cửa sau một chút thôi, cũng không chiếm dụng diện tích phòng bếp phía sau.” 

 

Thủy Lang gật đầu: “Nếu đã như vậy, sau này chúng tôi để đồ vào lối đi nhỏ sau phòng bếp, để anh cả chị dâu đi cửa trước, cũng gọi là thường xuyên qua lại.”

 

Bà Lư há hốc miệng không nói nên lời, qua một hồi thật lâu mới kêu lên: "Cô bé này sao có thể làm như thế được? Mặc dù các người dùng bếp sau nhưng đây là không gian công cộng, chúng tôi cũng có một phần, sao cô có thể chiếm dụng hết, không cho người nhà chúng tôi đi chứ?”

 

“Tôi còn tưởng rằng bà Lư không biết cái gì là không gian công cộng, cái gì là không gian riêng tư.” Thủy Lang cười nói: “Nếu đã biết rồi, còn muốn biến không gian riêng tư của người khác thành không gian công cộng, chỉ cân nhắc cho nhà mình được thuận tiện thôi sao?”

 

Bà Lư im lặng, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, cầm đĩa còn lại một vắt hoành thánh lên: “Tôi đã chứng kiến ​​ba đứa nhỏ nhà họ Chu các người lớn lên, tôi chỉ là có lòng tốt.”

 

Thủy Lang lại tò mò hỏi: “Bà Lư, bà luôn sống ở trên lầu à?”

 

“Đúng vậy.” Bà Lư tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ngõ vừa xây xong chúng tôi đã vào ở, đã sống ở đây ba mươi năm, chưa rời khỏi đây ngày nào.”

 

Thủy Lang “A” Một tiếng: “Vậy sao mấy ngày trước chị cả mới trở về, không thấy bà có lòng tốt đứng ra nói với anh cả một tiếng là anh chị em nên giúp đỡ nhau?”

 

Lần này bà Lư bị chặn đến mức gương mặt đỏ bừng, vẻ kiêu ngạo cũng hoàn toàn không còn nữa.

 

Không nói một lời, bà ấy quay người bưng cái đĩa có hoành thánh còn lại đi vào phòng khách. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-18-3.html.]

 

Đến giữa cửa bà ấy dừng lại một chút, nhìn một cái rồi tiếp tục đi lên lầu.

 

“Trong ngõ có tình người, nhưng cũng rất phiền toái.” Chu Huỷ cười nói: “Bọn họ đều muốn lợi dụng lẫn nhau, bình thường mọi người đều nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, dù sao cũng còn sống chung.”

 

“Mẹ ơi, có phải bọn con không nên ăn hoành thánh không?"

 

Ba bé gái lần đầu tiên ăn hoành thánh, nuốt vào bụng, nhưng đều không nhớ rõ mùi vị là như thế nào.

 

“Là bà Lư nhất quyết bắt bọn con ăn.” Tam Nha đưa ngón tay nhỏ chỉ vào người biến mất ở phòng khách, vẻ mặt đau khổ.

 

“Chuyện không liên quan tới các cháu.”Thủy Lang an ủi một câu, nhìn trời: “Đã gần trưa rồi, thật sự là trễ việc, em còn chưa làm được việc gì.”

 

“Đã làm rất nhiều việc rồi.” Chu Huy chỉ chỉ vào những thanh gỗ trước mặt: “Làm những công việc nghề mộc này phải mất cả ngày trời, chưa đến nửa ngày em đã làm xong hết, vừa đúng lúc, giữa trưa lão Du Điều có thể có ở nhà, sớm hơn hay muộn hơn chưa chắc ông ấy đã có nhà” 

 

“Nấu cơm ăn trước đã, ăn xong rồi nói chuyện.”

 

Thủy Lang bắt đầu nghiện nấu nướng, nhưng hôm nay tâm tư đều để vào công việc, không tiếp tục tốn thời gian nấu nướng, chỉ đun sôi nước rồi cho mì vào, cho vào một ít đồ ăn, phết một vòng nước trứng, đun sôi, lấy nồi ra chia phần.

 

Đúng lúc hôm nay trời có chút mát mẻ, bốn người trong sân vườn, mỗi người một tô mì rau xanh trứng gà gồm súp, có canh có nước, có mì trắng có trứng gà, ăn đến đổ mồ hôi, cảm thấy các người đều thoải mái.

 

Lão Du Điều có mái tóc màu cà rốt, thân hình gầy gò, làn da cũng giống màu cà rốt, thật sự nhìn giống một cái bánh tiêu, bởi vì khoảng chừng bốn mươi tuổi nên không còn quá trẻ, toàn bộ hình tượng hoàn toàn phù hợp với cái danh xưng Lão Du Điều trăm phần trăm..

 

“Mua vật liệu gỗ? Muốn bao nhiêu ký?”

 

“Một cái giường một mét hai, năm mươi đến tám mươi cân.” Thủy Lang mở sổ tay đưa cho ông ta xem bản vẽ thiết kế nội thất: “Nghe nói ông đã từng học qua nghề mộc, ngoài những vật liệu gỗ trong sân vườn, mua thêm năm mươi ký gỗ nữa đủ không?”

 

Loading...