Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 17-8
Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:43:40
Lượt xem: 66
“Mợ cũng cảm thấy vậy.” Thủy Lang gắp một miếng cá viên lên, cá viên ở thành phố Thượng Hải cắn vào mềm, tan chảy, không phải là cá viên dai, có hương vị thơm ngon tự nhiên, ăn kèm với rau cải xanh, món ăn thuần thiên nhiên này lại càng đậm đà hơn, mặc dù cũng là món ăn mặn nhưng sau khi ăn xong lại cảm thấy sảng khoái cả về thể chất lẫn tinh thần.
“Còn ngon hơn cả món cậu nấu!”
“Có thật không?”
Nhị Nha vừa nịnh bợ xong, giọng nói của Chu Quang Hách đã vang lên từ ngoài cửa.
“Sao anh đã về rồi?”
Thủy Lang nhìn anh dựng xe đạp ở cửa, xách hộp cơm trên ghi đông bước vào, lập tức chào hỏi: “Anh còn mang đồ ăn về nữa à?”
Chu Quang Hách mỉm cười nhìn cô, vừa nhìn thấy đồ ăn, con mắt còn trong trẻo hơn ba cô bé bên cạnh: “Anh mang thịt kho về.”
“Oa”
Thủy Lang học được chữ “Oa” của ba cô bé, có cơ hội lập tức sử dụng: “Mở ra nhanh lên, à đúng rồi, có cơm có đồ ăn, anh có muốn nếm thử không?"”
“Nếm.”
Đương nhiên là phải nếm rồi.
Anh đặc biệt quay lại chính là để nếm thử món ăn cô nấu lần đầu tiên.
Thủy Lang lại chia một phần cơm trứng cà chua và canh cá viên đặt trước mặt người đàn ông đã rửa tay sạch sẽ: “Thế nào? Cơm nấu được chứ?”
Nhìn cơm trắng nõn trong bát men, bên cạnh là trứng bác cà chua béo ngậy, mọng nước đang bốc khói, khóe miệng người đàn ông hiện lên một nụ cười: “Rất có thiên phú, nhìn rất muốn ăn.”
Thủy Lang cũng rất muốn ăn món thịt kho tàu trong hộp cơm trưa của anh, không kịp chờ đợi muốn mở ra lấy, bên trong có một phần thịt lợn kho tàu sốt đỏ đậm đà, còn có hai quả trứng đã được bóc vỏ ướp nước tương: “Món ăn được nấu ở căng tin đơn vị anh, nhìn còn kém xa mấy món anh nấu.”
“Nếm thử xem.” Chu Quang Hách cầm chén sứ lên, trước tiên nếm thử bát cơm cà chua trứng, cắn một miếng, lông mày hoàn toàn thả lỏng, vị giác và tâm hồn đều đang thưởng thức.
Thủy Lang gắp một miếng thịt kho tàu anh mang về, nó to cỡ một miếng mạt chược, nạc mỡ chia ba bảy, thời đại này thịt mỡ chất béo là thứ quý giá, thịt nấu trong nồi lớn ngon hơn cô tưởng tượng, thịt nạc hầm mềm, có mùi thơm đậm đà của thịt.
“Rất ngon.:
Chu Quang Hách im lặng, vùi đầu ăn cơm.
Mặc dù anh cúi đầu, tác phong ăn rất nhanh, vẻ mặt cũng rất hài lòng, nhưng nhìn không giống như tám trăm năm chưa được ăn cơm, ngược lại có một loại cảm giác hấp dẫn, giống như tinh thần đang vui vẻ.
Nhìn bộ dạng anh thế này thì khỏi cần phải hỏi mùi vị thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-17-8.html.]
Ăn ngon đến phát cuồng!
Thủy Lang chia thịt cho bốn mẹ con, chính mình ăn hai miếng, còn lại đẩy đến trước mặt Chu Quang Hách, bảo anh ăn hết.
Ăn cơm trưa xong, Chu Quang Hách rửa bát rồi mới rời đi.
Buổi tối anh tan làm trờ về, trời đã khuya, nghĩ đến Thủy Lang có thể đã ngủ nên nhẹ nhàng bước chân vào cửa.
Anh nghĩ thâm sáng nay chị cả đã dạy dỗ Nhị Nha, buổi tối hôm nay cô bé có lẽ đã ngủ một mình rồi.
Đêm qua, chờ đợi đến nửa đêm, cô gai kia vẫn quay lưng không thương tiếc, cho dù tướng ngủ không thành thật nhưng vẫn ôm chặt Nhị Nha, tướng ngủ của Nhị Nha còn không thành thật hơn cả cô, không những anh không đợi được cô gái kia chui vào chăn, còn bị hai người ép phải ra khỏi giường.
Tối nay cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Chu Quang Hách thở phào nhẹ nhõm, mang theo sự chờ mong trong lòng mở cửa phòng.
Sau đó, cơ thể đông cứng lại.
Một, hai, ba, bốn...
Hôm qua chỉ nhiều thêm một Nhị Nha, nhưng bây giờ trên giường còn có thêm ba người nữa, dưới sàn còn có một tấm nệm có một người nằm trên.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một mảnh giấy dán trên cửa, anh lấy xuống, nhìn dưới ánh trăng.
[Anh ngủ ở phòng khách]
Đêm qua anh chỉ bị dồn xuống giường, hôm nay đến phòng cũng không thể tiến vào!
...
“Cán bộ Thân, sao cô tìm được nơi này?”
“Nếu tôi không đến, chẳng phải anh sẽ chịu thiệt thòi sao?”
Thân Tú Vân bước lên căn gác xép trong ngõ, nhìn thấy tình hình trong nhà, cau mày lấy tay bịt mũi: “Anh cũng thật là, làm được ít tiền, toàn tiêu vào những thứ vớ vẩn trên người, không sợ bị bắt sao?”
“Có cô ở đây, tôi không có gì phải lo lắng.” Người đàn ông trung niên mỉm cười vo tấm ga trải giường nhàu nát thành một nắm, một cái quần lót màu đỏ hồng rơi ra, thoạt nhìn không phải của ông ta, ông ta cũng không thèm để ý nhặt lên ném vào trong ngăn kéo: “Cán bộ Thân, sao hôm nay cô lại phải đích thân đến cửa giao số tiền còn lại vậy?”
“Số tiền còn lại?” Thân Tú Vân cười một tiếng: “Trần Vệ, bây giờ anh đã láu cá đến mức dám giở trò trên đầu tôi rồi! Còn dám hỏi tôi số tiền còn lại, tôi cũng phải hỏi lại đồ của anh ở đâu?”
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Trần Vệ lập tức biến mất, lập tức đứng dậy khỏi giường: "Cán bộ Thân, cô có ý gì vậy? Tôi đã để đồ vào đúng chỗ cũ, đúng giờ hẹn.”