Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 17-1
Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:37:25
Lượt xem: 83
Bột cà phê, bột cacao, đồ ăn đóng hộp, thịt muối sốt cà chua đóng hộp, mỡ lợn đóng hộp, bơ đóng hộp, mì ống... tất cả đều là hàng ngoại quốc!
Những thực phẩm này đều là thực phẩm cao cấp trong cửa hàng hữu nghị nổi tiếng, dù có phiếu và tiền cũng khó mà mua được, nhất định phải có tiền nước ngoài chuyển về mới có thể giành được.
Không ngờ ở cái thời đại có rất nhiều người ăn trấu nhai cỏ này, gia đình tiểu tam và người bố cặn bã vẫn có thể kiếm được những thứ này để ăn, rồi lại nghĩ đến Thủy Lang trước đây sống ở vùng hoang dã phương Bắc, quanh năm đến một cọng cỏ cũng không ăn được, mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo vỏ trấu, thỉnh thoảng mới có được một bát đậu phụ trắng đã vui như Tết, cô lập tức giận dữ, mở ngay một hộp bột ca cao, đổ một nắm lớn vào trong miệng.
“Khụ khụ…”
Thủy Lang nuốt khan bột cacao, cái này ăn như vậy không ngon chút nào, nhất định phải hoà tan uống mới ngon.
“Mợ nhỏ, mợ bị sao vậy?”
“Không sao, ngủ đi, không được mở mắt."
Thủy Lang tiếp tục lục lọi, mì ống và thịt muối sốt cà chua nên dùng để làm món mỳ Ý, sau khi đưa ra kết luận này, cô cười khinh thường, trong ký ức, người bố cặn bã và tiểu tam sau lưng thích nhất là bắt chước mẹ cô, học theo mẹ uống trà chiều, học theo mẹ ăn đồ Tây, học theo cách ăn mặc quần áo của mẹ, mặc dù để những thứ này ra trước mắt, cả hai người đều sẽ đầy vẻ khinh bỉ, xem thường.
Một hộp sô cô la phía dưới, có hình vuông bọc giấy sáp xếp chồng lên nhau, mở ra xem thì thấy một đống phiếu xăng được buộc bằng dây thun, loại phiếu xăng này dày nhất, tiếp đến là phiếu thịt, phiếu dầu vừng, phiếu dầu hạt cải, phiếu bột mì Phú Cường, phiếu giày da, phiếu len, v.v.
Sau đó có hai tấm phiếu, trong đó giá trị nhất là một tấm phiếu xem truyền hình được cô lấy ra.
Nếu cô nhớ không lầm thì chỉ riêng giá phiếu xem truyền hình này thôi đã gần bằng giá một cái tivi, là loại phiếu hiếm có nhất.
Thủy Lang cười thành tiếng, nhét tấm phiếu này vào túi, những cái này lúc đó tiểu tam đều đã trả tiền, cô cầm là chuyện đương nhiên.
Bên góc móc ra được một cái hộp vuông, cô mở hộp ra thì thấy là một cái đồng hồ mới tinh, chính là thứ mà tiểu tam nhấn mạnh, liên quan đến việc con gái bà ta có thể làm việc ở văn phòng bất động sản được không.
Muốn có được đống đồ này ít nhất cũng phải tốn một hai nghìn tệ.
Cô có thể tiêu xài thoải mái, cuộc sống trước mắt sẽ tốt hơn cô tưởng tượng.
Thủy Lang bóc một thỏi socola, bỏ vào trong miệng cắn một cái rồi nhét từng món đồ trong hộp vào tủ đầu giường, sau đó nhét những tờ phiếu vào túi áo khoác bông mà cô đã mặc ngày đầu tiên tới thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-17-1.html.]
Lúc cầm lại xấp phiếu xăng, cô nhớ lại lời ngày đó tiểu tam nói, phiếu xăng này càng phải lấy được, cái này sẽ ảnh hưởng đến việc con rể tương lai của tiểu tam có thể thăng chức hay không mà nhìn dáng vẻ nịnh nọt của người đàn ông trung niên kia, con rể của tiểu tam có lẽ là một người rất có năng lực. .
Vậy thì phiếu này...
Nếu cô nhớ không nhầm thì người mà tiểu tam nói chính là vị hôn phu, xấp phiếu này hình như rất khó lấy được.
Thủy Lang cắn thêm một miếng sôcôla rồi mỉm cười.
Khi Chu Quang Hách đạp xe về nhà, trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ về tướng ngủ ngày càng quá phận của cô gái, đêm nay không biết sẽ tra tấn anh như thế nào.
Nghĩ tới đây, đôi chân anh vô thức đạp nhanh hơn.
Anh đã tắm rửa ở nơi làm việc, đi tất mới, về nhà là có thể trực tiếp đi ngủ.
Đến lúc sờ soạng nằm xuống xuống giường, Chu Quang Hách nằm nghiêm chỉnh, lặng lẽ chờ đợi.
Đêm nay con mèo trong ngõ không kêu nữa.
Nằm đó hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Chu Quang Hách chủ động xoay người, xích lại gần, sợ nằm xa không nhìn thấy.
Đột nhiên anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong phòng có hai tiếng hít thở.
Chu Quang Hách vội vàng đứng dậy bật đèn, quả nhiên trên giường có hai người, một lớn một nhỏ ôm nhau, mặt đối mặt ôm nhau rất chặt, mặc dù người lớn nằm ngủ ở giữa, nhưng lại quay lưng về phía anh, có người ôm ồi, bóng lưng rất vô tình, không tiếc nuối chút nào.
“...”
“Nhị Nha, sao lại ngủ ở đây!”
...
Ô Lâm Lâm đã đợi suốt một đêm, mặc dù không biết phải đối mặt với Trâu Khải thế nào, nhưng trong lòng cô ta vẫn đang chờ đợi buổi sáng Trâu Khải tới làm việc, sẽ thả bọn họ ra ngoài khi.
Cô ta đã suy nghĩ cả một đêm nên nói gì khi nhìn thấy Trâu Khải, có nên giải thích chuyện bị mất trộm đồ hay là không nên nói với anh ấy, chỉ nói tối hôm qua là hiểu lầm.