Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 16-5

Cập nhật lúc: 2024-10-15 17:56:05
Lượt xem: 89

Thủy Lang nghe xong một hồi lâu không kịp phản ứng: “Tiểu Long Bao?”

 

Nhị Nha vừa khóc vừa gật đầu, nước mắt rơi xuống cái cằm nhỏ thon thon giống như những hạt châu, cô bé không dám khóc lớn, khàn giọng nói: “Cháu ăn hết năm tệ, một mình... ăn hết năm tệ Tiểu Long Bao...”

 

“Đây không phải là chuyện xảy ra hai ngày trước rồi sao?”

 

Thủy Lang nhìn ra được, đứa trẻ là khổ sở vì chuyện ăn Tiểu Long Bao hôm đi mua xe lăn, nhưng lúc ấy ăn xong mãi đến ngày hôm sau vẫn không thấy có phản ứng gì, không biết vì sao  hôm nay hơn nửa đêm đột nhiên lại khóc thành ra như vậy: “Ăn thì ăn thôi, sao lại khóc vì chuyện này?”

 

Câu nói này như chọc vào tuyến nước mắt của Nhị Nha, nước mắt càng chảy ra dữ dội hơn, cô bé dùng hai bàn tay nhỏ bé xoắn bốn góc quần áo thành bánh quai chèo: “Năm tệ, cháu không biết Tiểu Long Bao giá tệ, bà Lư nói năm tệ có thể... mua được năm cân gạo và mì trắng, đủ... đủ ăn trong nửa tháng... ô... ô, cháu không biết Tiểu Long Bao lại đắt như vậy... cháu lại ăn hết một mình…”

 

Thủy Lang im lặng.

 

Hồi lâu cũng không nói được lời nào.

 

Thấy Nhị Nha càng nói càng buồn thương tâm, khóc tới nức nở, cô mới nói: “Cháu khóc vì cảm thấy quá đắt, hay là khóc bởi vì cảm thấy có lỗi vì giấu mẹ và chị em ăn hết phải không?

 

Nhị Nha ngẩng đầu lên, hai mắt khóc đến sưng đỏ lên giống như mắt thỏ con: “Vì cả hai.”

 

Thủy Lang khẽ thở dài một tiếng, không biết nên nói gì cho phải, cô có thể hiểu nhưng không thể đồng cảm.

 

Bởi vì cô là trẻ mồ côi nên từ nhỏ đến lớn, cô sẽ chỉ giành giật đồ ăn, chậm chạp sẽ phải chịu đói, một người ăn no cả nhà cũng không đói, cô không có kinh nghiệm suy nghĩ cho bất cứ ai.

 

Khi trưởng thành, đối với cô, công việc là tất cả, cô không có bạn bè, người lui tới bên cạnh đều là đồng nghiệp, nhưng trong mắt cô, nói khó nghe một chút, đồng nghiệp cũng chỉ là công cụ, bởi vì lựa chọn đầu tiên của cô luôn là đồng nghiệp hợp tác có năng lực, không bao giờ đặt tình cảm  lên hàng đầu.

 

Tất cả mọi người ở sau lưng gọi cô là cỗ máy kiếm tiền.

 

Cũng chính là đến đây, bởi vì hợp tác bất đắc dĩ, cô mới không thể không tiếp xúc với mấy đứa trẻ này.

 

Cô rất muốn nó, ăn cũng đã ăn rồi, có gì mà phải cảm thấy tội lỗi, chỉ là một bữa ăn thôi, tại sao phải hy sinh bản thân vì người khác, nhưng cô luôn biết mình  mới là kẻ khác biệt, thời đại trước đây đều là như vậy, vào những năm 1970, kiểu suy nghĩ của cô càng là khác biệt.

 

Suy nghĩ hồi lâu, cô mới nói: “Nếu cháu thực sự thấy buồn thì hãy nhớ ký cảm giác đêm nay. Sau này có năng lực phải chăm sóc tốt cho mẹ và chị em, cho bọn họ ăn thật nhiều đồ ăn ngon.”

 

Tiếng khoc Nhị Nha nhẹ nhàng hơn một chút, bộ dạng thút tha thút thít thật đáng thương.

 

Thủy Lang đưa tay vuốt tóc cô bé: "Đừng chỉ vì ăn nhiều một chút mà cảm thấy tội lỗi nặng nề như vậy. Lần sau cảm thấy như thế này, cháu nên biến cảm giác tội lỗi thành sức mạnh, phát huy năng lực của mình, tiền có thể tiết kiệm được, nhưng quan trọng hơn là có thể kiếm ra được.”

 

“Kiếm tiền?” Một ánh sao xuất hiện trong đôi mắt đẫm lệ của Nhị Nha: “Cháu có thể kiếm công điểm và kiếm tiền trong thành phố sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-16-5.html.]

“Trong thành phố không thể kiếm công điểm, nhưng trong thành phố còn có rất nhiều công việc khác.” Thủy Lang lấy khăn tay lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ của Nhị Nha: “Hoàn cảnh thời đại sẽ thay đổi, nếu cháu muốn kiếm tiền nhiều hơn nữa, trước tiên cần phải đi học, đi học là để cho mình có năng lực bước những bước đầu tiên.”

 

Đôi mắt Nhị Nha càng sáng lên, cũng không nói bản thân không muốn đi học nữa: “Mợ ơi, cháu cũng có thể đi học được sao?”

 

“Đương nhiên, không phải cháu chỉ mới bảy tuổi rưỡi thôi sao? Hàng ngày không đi học thì làm gì?"

 

Thủy Lang cười nói: “Nhưng bây giờ các cháu vào thành phố đi học chắc cũng không dễ dàng gì, đợi cậu nhỏ của cháu về mợ sẽ hỏi về hộ khẩu của các cháu, sau khi giải quyết hộ khẩu xong thì cháu có thể đi học.”

 

“Nhưng mà đi học thì phải đóng tiền.” Nhị Nha cúi đầu xuống: “Bọn cháu không có tiền đi học.”

 

“Cậu mợ hai vẫn còn nợ tiền các cháu, cháu quên rồi à? Tiền lương của hai người bọn họ trong ba năm tới sẽ đưa cho mẹ con cháu. Không những cháu có thể đi học, mà cả ba đứa đều có thể đi học.”

 

Thủy Lang ngã lưng xuống giường, ngáp một cái, thả lỏng cơ bắp căng cứng.

 

Cô không thấy được đôi mắt của Nhị Nha đột nhiên sáng lên, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

 

Đúng rồi, mợ nhỏ đã đòi tiền giúp bọn họ

 

Mẹ nói nhờ có sự giúp đỡ của mợ nhỏ mà sau này bọn họ sẽ không bị đói nữa!

 

Mợ nhỏ đã cho bọn họ đồ ăn, may quần áo cho bọn họ, còn phải đưa bọn họ đi học, bọn họ thực sự rất thích người mợ nhỏ này.

 

“Mợ nhỏ, cháu ngủ cùng mợ được không?”

 

Thủy Lang quay đầu nhìn cô bé đột nhiên nằm xuống cạnh giường, cô có chút bối rối trước câu hỏi bất ngờ này: “Ngủ cùng mợ sao?”

 

“Cháu muốn ngủ chung với mợ.” Nhị Nha ôm lấy cánh tay Thủy Lang: “Cháu đã tắm bằng xà phòng rồi, cũng đã gội đầu rồi, mùi rất thơm. Hơn nữa, mẹ và chị em đều đã đi ngủ, cháu đi vào sẽ đánh thức bọn họ, mợ nhỏ, mợ cho cháu ngủ chung với, có được không?”

 

“Được thôi.”

 

Thủy Lang tướng quân lắc khối đậu phụ nhiều màu ra, nói: “Vào ngủ đi.”

 

Nhị Nha lập tức chui vào chăn, vui vẻ nhìn cô nhỏ bằng đôi mắt hơi ươn ướt, cô bé đã biết mợ nhỏ nhất định sẽ cho mình ngủ chung.

 

Thủy Lang đưa mắt liếc nhìn chiếc túi dệt dưới gầm giường, cơ thể vốn đã mệt mỏi lại trở nên tràn đầy sinh lực, quay lại nhìn Nhị Nha nói: “Nhắm mắt lại không được mở ra.”

 

Mặc dù Nhị Nha không biết tại sao nhưng cô bé vội vàng nhắm mắt lại, thực sự không dám mở ra.

 

Thủy Lang mở túi dệt ra, nhìn vào bên trong, ôi!

Loading...