Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 16-4
Cập nhật lúc: 2024-10-15 17:55:29
Lượt xem: 76
Chính là cảm giác chột dạ!
Cảm giác chột dạ phát ra từ đáy lòng, không cách nào điều khiển được!
“Không nói à?”
Chu Quang Hách đóng bút máy lại nói: “Đồ ngủ cũng mặc rồi, các người ngủ ở đồn công an một đêm, suy nghĩ kỹ, ngày mai lại nói chuyện.”
Cả nhà tỏ ra lo lắng nhưng không thể bàn bạc với nhau trước mặt công an được, cho dù lo lắng, lại không muốn ở lại đồn công an qua đêm, bọn họ cũng chỉ có thể im lặng tập thể, ăn ý ngầm lựa chọn bị nhốt một đêm.
Đợi công an vừa rời đi.
Ô Lâm Lâm không thể kìm được cơn tức giận nãy giờ, nghiến răng nghiến lợi nói với mẹ: “Mẹ, mẹ thật sự hại chúng ta thê thảm rồi!”
“Mẹ hại các người thê thảm sao? Mẹ làm như vậy là vì ai? Con thật là không có lương tâm!” Thân Tú Vân cũng thấp giọng mắng: “Con thì thông minh, nếu không phải con nói sẽ bắt được kẻ trộm, chúng ta có thể bị xem là phần tử khả nghi mà nhốt ở đây không?”
“Nếu không phải con chạy trước thì chuyện này có xảy ra không?”
….
Thủy Lang ôm túi dệt trong tay, trái tim đập thình thịch, chạy vào trong ngõ Ngô Đồng, cô quay đầu nhìn chung quanh một chút, thấy những người đó không đuổi kịp mình, để đảm bảo không bị ai phát hiện, cô quay người lại, bước vào cánh cửa chạm khắc rỗng màu đen.
Mãi đến khi đi bộ đến căn nhà số 6, mới chính thức an toàn trở về nhà.
Cô đóng cửa trước dẫn ra sân vườn lại, dựa vào cửa thở hổn hển.
Thật sự không ngờ tiểu tam bị dọa sợ đến mức chạy lên lầu lại đột nhiên đuổi theo, nếu không phải mấy ngày nay được ăn uống đầy đủ, bồi bổ đủ dinh dưỡng có sức lực thì chưa chắc cô đã có thể thoát được những người đó.
Thủy Lang vuốt n.g.ự.c điều hòa hơi thở, cảm thấy khát nước, chậm rãi di chuyển thân thể xụi lơ đi vào phòng khách.
Biết rằng xụi lơ thành ra như vậy không đơn giản chỉ là linh hồn bị hù dọa mà còn là phản ứng bản năng của cơ thể.
Bây giờ chính sách vẫn chưa được chính thức ban hành, tầng lớp trí thức khắp nơi vẫn chưa được sửa lại án xử sai, càng đừng nói đến những người có gốc gác tư bản.
Nếu hôm nay cô bị đuổi kịp, bị lấy lại đồ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị người bố cặn bã và tiểu tam phát hiện cô đã trở về thành phố thì mới là chuyện lớn, hơn nữa, có thể nói những thứ này vừa nhìn đã biết đều là từ chợ đen, nói không chừng cô sẽ bị cắn ngược lại một cái, bị đưa đến đồn công an.
Giả mạo chứng cứ phạm tội, là việc bọn họ đã từng làm hơn mười năm trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-16-4.html.]
Nếu thực sự đi đến bước đó, người bố cặn bã và tiêu tại la có thể một lần nữa được mang danh là “chính nghĩa”.
Thủy Lang vào nhà rót một ly nước, uống ùng ục một hơi nhưng vẫn còn hơi khát, lại sờ soạng rót thêm nửa ly nữa trong bóng tối, uống hai ngụm rồi ngồi xuống để trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ.
Ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía cái túi dệt trên bàn, cô đã xách suốt một đường, nó nặng muốn chết, lúc chạy còn nghe thấy tiếng “cạch, cạch, cạch” bên trong, trong đó chắc chắn phải chứa nhiều hơn một hai món đồ.
Cô vừa cầm lên, đang định quay về phòng xem xét thì đột nhiên nghe thấy có động tĩnh nhẹ, ông tơ lập tức dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa lớn.
Không phải là bọn họ đuổi theo tới đây chứ?
Thủy Lang lập tức muốn giấu đồ trong tay đi, bước nhanh về phía bếp sau, kết quả càng chạy dường như càng gần với âm thanh đó, bước chân dừng lại, cô lấy cái đèn pin luôn đeo bên hông ra, bật lên, chiếu vào phía dưới cầu thang.
Cô bé mặc váy đỏ, ôm chân co ro trong góc cầu thang, rõ ràng là bị ánh sáng chiếu vào làm cho sợ hãi, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đẫm nước mắt, đôi mắt hoảng sợ vô cùng đáng thương. .
Nhị Nha?”
Đôi vai căng thẳng của Thủy Lang hơi buông lỏng, thở ra một hơi nhẹ nhõm, trái tim cũng thả lỏng theo, sau đó lại cau mày nói: “Cháu sao vậy? Tại sao lại trốn ở đây khóc?”
“Mợ nhỏ.”
Thủy Lang nghe không rõ lời nói ngập ngừng phía sau, nhìn lên lầu một cái rồi hỏi: “Lại có người bắt nạt cháu à?”
Nhị Nha lắc đầu, vẫn ngập ngừng, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó khiến người ta không nghe rõ được, nước mắt vẫn rơi.
"Ra đây, đi theo mợ.”
Thủy Lang đợi đến khi cô bé có động đậy, mới quay người đi về phía phòng.
“Chuyện gì vậy?”
Thủy Lang tạm thời đặt túi dệt lên đầu giường, xử lý chuyện của đứa trẻ trước: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cháu... Tiểu Long Bao…”
“Nói to lên một chút.”
“Tiểu Long Bao… năm tệ…” Nhị Nha khóc đến nghẹn ngào, “Cháu đã ăn... cả lồng... năm tệ...”