Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 15-8
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:17:16
Lượt xem: 79
Thủy Lang vốn luôn chú ý tới đứa bé, nhận thấy bước chân của cô bé chậm lại, thuận mắt nhìn sang: “Con đã từng được đi học chưa?”
Nhị Nha nhanh chóng nhìn đi nơi khác, không hiểu tại sao mình lại vội vàng như vậy, cũng không hiểu tại sao lại lo lắng, nói: “Cháu chưa từng đi học, cháu cũng không muốn đi học.”
Thủy Lang cười một tiếng, không nói tiếp: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tám tuổi.” Nhị Nha theo sát bên người mợ, dính vào cô: “Nhưng mẹ nói cháu chỉ mới bảy tuổi rưỡi.”
Thủy Lang chưa từng tiếp xúc với trẻ con nên không biết cách nhìn dáng người ước tính chính xác tuổi của bọn trẻ được, nhưng khi nghe đến số tuổi này, hơi nhỏ hơn một chút so với cô nghĩ: “Đại Nha và Tam Nha bao nhiêu tuổi?”
“Chị cả chín tuổi, Tam Nha bốn tuổi rưỡi.”
“Đại Nha đã từng đi học chưa?”
“Chưa, bọn cháu đều chưa từng đi học.” Nhị Nha ngập ngừng nói: "Trong thô không có đứa trẻ nào được đi học cả. Mọi người đều nói đi học là chuyện vô ích. Nhưng mà, mẹ đã dạy bọn cháu biết chứ, dùng cành cây viết lên mặt đất.”
Thủy Lang gật đầu, không nói gì thêm, bước vào cửa hàng vật tư y tế.
“A, chị dâu tới rồi.” Tống Khởi Ba bước ra từ phía sau quầy hàng thủy tinh: “Nhị Nha cũng tới.”
Thủy Lang đã chuẩn bị tinh thần rằng xe lăn của những năm 1970 sẽ không cao cấp bao nhiêu, đến khi nhìn thấy xe lăn trong cửa hàng vật tư y tế, cô vẫn phải thở dài.
Bánh xe vô cùng cồng kềnh, đệm ngồi bằng gỗ, người bình thường đẩy bánh xe trong thời gian dài cũng còn khó khăn chứ đừng nói đến chị cả, thân thể đã bị tàn tật nghiêm trọng.
Chiếc xe lăn này, vì sử dụng khung thép nên giá thành ngang ngửa với một chiếc xe đạp.
“Chị dâu, chị không hài lòng à?” Tống Khởi Ba chỉ vào một bên khác, thái độ nhiệt tình bên ngoài có một loại xa cách của người thành phố không dễ nhận ra, rất mơ hồ, người khác khó mà phát hiện được: “Bên kia có loại cao cấp, giá cũng đắt hơn, tôi cảm thấy dùng đều như nhau nên dùng loại này tiết kiệm hơn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-15-8.html.]
Thủy Lang bước tới, nhìn thấy “chiếc xe lăn cao cấp” thì mím môi, mấy chục năm sau, chiếc xe lăn thép thông thường nhất có thể mua được với giá hơn một trăm tệ lại là chiếc xe lăn cao cấp nhất trong cửa hàng.
Hơn nữa, một trăm nhân dân tệ ở vài thập kỷ sau không bằng một trăm nhân dân tệ bây giờ.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Loại này là hàng nhập khẩu, giá hơn ba trăm tệ.: Tống Khởi Ba đẩy chiếc xe lăn trong tay ra: “Cái này nhẹ nhàng hơn, làm bằng thép nhập khẩu, đệm ghế là vải bạt, người ngồi lâu ngày sợ nhất là bị hoại tử do nắng nóng, đó cũng là lý do khiến nó đắt hơn ván gỗ, tôi khuyên nên mua cho chị cả loại bên kia là được rồi.”
Tống Khởi Ba âm thầm đánh giá Thủy Lang, tưởng rằng cô sẽ thuận nước đẩy thuyền đồng ý, dù sao xe lăn cũng là một khoản chi lớn, không ngờ lại nhìn thấy Thủy Lang cau mày hỏi: “Không còn loại khác sao?”
“Không có.”
Thủy Lang bước tới ngồi lên xe lăn, mặc dù không khó chịu lắm nhưng ngồi ngồi cũng không cảm thấy an tâm thoải mái dễ chịu chút nào, cô đẩy bánh xe hai bên, đi trên nền xi măng cũng coi như ỏn thoả, cô cố tình va vào cửa chính, tiếng kêu lo lắng “Này, này, này!"”của Tống Khởi Ba vang lên từ phía sau, kể từ khoảnh khắc va mạnh vào, chiếc xe lăn bị lực bật lại đẩy ra sau, cả người loạng choạng vì lực bật lại, phía sau va vào ghế dựa bằng thép, tấm bạt không có bất cứ tác dụng bảo vệ nào, lưng va vào ghế thép, Thủy Lang kêu lên một tiếng đau đớn, giữ chặt phanh tay trên xe lăn, lảo đảo một chút, mới ngồi vững vàng.
Nhị Nha vội vàng đuổi theo đỡ lấy mợ nhỏ.
“Đây là sức mạnh của một người có chân bình thường. Nếu là chị cả ngồi xe này, lúc không cẩn thận va vào cửa, toàn bộ phần thân trên sẽ không bị cản trở ít nhất sẽ trượt ra khỏi đệm ghế một nửa, lực bật lại sẽ đụng người vào khung thép. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng tóm lại, rủi ro về an toàn là rất lớn.”
Tống Khởi Ba đuổi tới cũng đã nhìn ra, sau khi bình tĩnh lại trái tim sắp nhảy ra ngoài của mình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị dâu, cô thật chu đáo, tôi vốn tưởng rằng...”
Thủy Lang từ trên xe lăn đứng dậy: “Anh có giấy bút không?”
“Có.” Tống Kỳ Ba lấy cuốn sổ và bút chì trên tủ kính ra, đưa cho Thủy Lang, sau đó gãi đầu cười nói: “Tôi vốn tưởng rằng cô và Chu Quang Hách kết hôn chỉ vì tiền, trong lòng nhất định là rất ghét bỏ mấy mẹ con chị cả.”
Nhị Nha liếc nhìn Tống Khởi Ba, nhăn cái mũi nhỏ lại.
Sao có thể như vậy được, mợ nhỏ không phải là mợ hai.
Thủy Lang không nói gì, mở ra một trang giấy trắng, dùng bút chì vẽ lên đó.