Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 15-12
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:19:17
Lượt xem: 83
Cô từng tới tiệm cơm quốc doanh một lần, nhưng lúc đầu hoàn toàn không chen vào được, cuối cùng chờ người ta mua xong mới vào được,một bữa cơm mua hơn một nhân dân tệ, sáu lạng phiếu thực phẩm, bốn tờ tem phiếu thịt, một bữa ăn tốn nhiều như vậy, bản thân Thuỷ Lang cũng cảm thấy đắt, dù sao cũng thu không bù chi, tem phiếu trong tay không phải mỗi tháng đều có thể cấp cho đúng hạn, mặc dù có khá nhiều nhưng đều là Chu Quang Hách để giành nhiều năm như vậy, nếu tiêu hết sẽ thật sự phải chịu đói bụng, tiệm cơm là tuyệt đối không thể đến mua được nữa.
Buổi sáng, Chu Quang Hách mang theo một bình sữa đậu nành trở về, phát hiện đón tiếp anh không phải là vẻ mặt vui vẻ muốn lập tức ăn ngay mà là một tiếng thở dài: “Sao vậy?”
Thủy Lang hai tay ôm mặt ngồi trên bàn: “Em không thích buổi trưa không có anh, ở nhà nhớ anh.”
Nếu như vậy, cô có thể ăn rất nhiều đồ ăn đếm không hết, còn ngon hơn cả những món nấu ở tiệm cơm quốc doanh.
Chu Quang Hách đột nhiên dừng bước chân lại, toàn thân vẫn trong tư thế bước nhanh tới, ngượng ngùng vành tai từ từ đỏ lên.
Lại thở dài một tiếng, Thủy Lang cầm cuốn sổ và cây bút lấy ra từ trên bàn đọc sách lên: “Đầu bếp, anh có thể viết lại quá trình nấu nướng của mình được không?”
Đầu bếp im lặng.
Thủy Lang quay người nhìn sang, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát trắng xanh, quay lưng về phía cửa chính, ánh nắng xuyên qua cơ thể khiến cả người anh gần như trong suốt, khuôn mặt hoàn hảo dưới vành mũ khiến người ta choáng váng. .
Tiếng bình nước nóng đặt xuống bàn khiến Thủy Lang hoàn hồn lại, lại liếc nhìn ra ngoài cửa: “Hôm nay nắng đẹp quá.”
Âm thanh “Ừ” trầm thấp như có như không, càng giống là không quan tâm.
“Anh viết các bước nấu ăn vào sổ đi.” Thủy Lang cầm cốc sữa đậu nành anh vừa rót lên uống một ngụm: “Mua đồ ăn mãi cũng không được, em dự định buổi sáng sẽ học nấu ăn!”
Đầu bếp vẫn im lặng.
Thủy Lang khó hiểu đẩy anh một cái: “Anh cứ không để ý tới em là sao? Anh không muốn dạy em kỹ năng nấu nướng sao?”
“Em muốn nấu ăn sao?” Chu Quang Hách chậm rãi nói: “Nếu em không muốn ra ngoài mua, mỗi tối anh sẽ nấu đồ ăn cho bữa trưa ngày hôm sau, mọi người hâm nóng lại ăn là được. Chỉ là rau củ có thể không được tươi.”
Thủy Lang kinh ngạc nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Không thể không nói anh là một người chồng khá mẫu mực.
“Đừng phiền phức như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-15-12.html.]
Công an bận rộn như vậy, hai ngày nay anh ta mang cơm về, ăn xong phải đạp xe ra ngoài, mãi đến tận khuya mới về, nếu không phải buổi sáng nhìn thấy chăn bông bên cạnh xê dịch, còn tưởng anh không về nhà ngủ.
Cô không biết nấu ăn là bởi vì trước đây cô không cần phải nấu ăn, hoàn cảnh cũng khác, bây giờ hoàn cảnh như thế này cô phải thích nghi.
Chu Quang Hách nhìn thấy quyết tâm của cô, cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy em muốn ăn món gì? Anh sẽ viết ra.”
Thủy Lang gọi món sườn xào chua ngọt, thịt ướp nước tương, nhìn anh viết hai món đó nguyên một trang giấy: “Hay là anh viết mấy món đơn giản, dễ nấu, đỡ cho người mới học như em lãng phí nguyên liệu.”
Chu Quang Hách lại viết thêm mấy món ăn đơn giản thường ngày, từ cách đi chợ mua rau, cách phân biệt để mua rau, thịt, cá, trứng cho đến cách sơ chế, nấu trong nồi như thế nào, đều được viết cẩn thận, nếu không phải đã đến giờ làm việc, ngay cả ăn thế nào anh cũng có thể viết ra.
Thủy Lang thầm cảm khái về sự chu đáo của anh.
Thủy Lang rất hài lòng đối với việc buổi tối Chu Quang Hách cơm nước xong xuôi mới rời đi, nửa đêm mới trở về.
Thứ nhất là có thể được sử dụng căn phòng một mình trước khi chìm vào giấc ngủ.
Thứ hai, tối chủ nhật quay về nhà cũ sẽ không cần tìm lý do giải thích.
Đêm khuya mặt trăng giống như móc câu.
Trong con hẻm không có đèn ngủ, ánh trăng yếu ớt không thể nhìn rõ bóng người, càng không thể nhìn rõ trong tay người đang cầm thứ gì.
Thủy Lang trốn sau tường, bí mật quan sát, nhìn thấy bóng người mở cánh cửa nhỏ dưới bức tường, đặt đồ vào đó, sau đó cũng không đợi gặp được người nhận, đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Trong căn nhà gỗ xây trái phép, ánh đèn vẫn sáng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cãi vã.
Chân tường vẫn không có động tĩnh gì.
Có lẽ chính tranh chấp bên trong ngôi nhà xây trái phép đã khiến tiểu tam không dám đi xuống
Thủy Lang không thấy hai người đang giao dịch thứ gì như mình mong đợi, có chút không cam lòng, suy nghĩ vài giây rồi đứng dậy men theo bức tường như một con mèo đi về phía trước.
Đi đến hang mèo phía dưới, cô mở cánh cửa nhỏ, sờ soạng, từ cảm nhận của bàn tay đánh giá rằng đó là một cái túi dệt, cô nắm chặt muốn lấy ra, đột nhiên, đồng tử Thủy Lang co rút lại, tiếng tim đập lập tức đinh tai nhức óc.
Người đối diện đang cầm đầu kia của cái túi dệt!