Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 14-2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:06:54
Lượt xem: 54
Chu Huỷ nghe xong phản ứng vô cùng bình tĩnh, vừa rồi cô ấy đã nghĩ tới chuyện này rồi.
“Cậu tuyệt đối không thể nhìn các người bắt nạt Tiểu Huỷ như vậy.” Người cậu bước vào cửa, chỉ vào ví của Kim Xảo Chi nói: “Số tiền này đưa cho Tiểu Huỷ trước đi, nếu không cậu sẽ đến đơn vị báo cáo các người.”
Lúc trước nhắc đến đơn vị công tác, hai người có cảm giác giống như bị giẫm lên đuôi, người cậu biết bọn họ sợ điều này nên mới nắm lấy điểm yếu này để ép buộc bọn họ.
Nhưng không ngờ hôm nay hai người nghe xong, lại không hề có chút phản ứng nào, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
“Cậu đi đi.” Kim Xảo Chi thậm chí còn chỉ ra cửa nói: “Cậu ơi, nếu cậu không cảm thấy có một áy náy nào thì đi ngay bây giờ đi.”
Trái tim Lưu Khúc đập thình thịch: “Cậu có gì mà phải áy náy? Cậu giúp đỡ cháu gái mình, không để các người bắt nạt nó. Cậu có lỗi gì chứ?”
“Đúng vậy, chúng tôi là trưởng bối, không nhìn nổi các người tham lam ích kỷ.” Người mợ ưỡn n.g.ự.c nói: “Chúng tôi không gì phải áy náy, cậu các người nói đúng, số tiền chuẩn bị cho Tiểu Hách phải đưa cho Tiểu Huỷ trước, nếu không chúng tôi đến đơn vị tố cáo các người.”
Chu Phục Hưng cười lạnh một tiếng: “Nếu chúng ta đưa số tiền này cho chị cả trước, ngày mai chị cả sẽ bị các người cõng về nhà.”
“Các cháu đang nói vớ vẩn gì vậy!”
Cậu mợ lập tức hét lên như thể bị dẫm lên đuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-14-2.html.]
“Tôi đã nói trước rồi mà, đừng tưởng chỉ có mình các người thông minh, những người khác đều là đồ ngu.” Kim Xảo Chi kéo khóa túi “Soạt” một cái: “Khi nghe em trai nói chúng tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy ở bên ngoài, các người thay đổi như thế nào, chúng tôi đều nhìn ra được, hai ngay trước còn giống như chó lông xù đi vòng quanh chị cả, làm như người khác không nhìn ra tâm tư của các người.”
Cậu mợ bị nói tới mặt mũi đỏ bừng.
Người cậu dứt khoát không diễn nữa, đi tới trước mặt Chu Hủy: “Tiểu Hủy, đúng là chúng ta có suy nghĩ này, cũng đúng là sau khi thấy cháu có thể được chia nhiều tiền như vậy mới suy nghĩ nhiều, vì sao chứ, tất cả đều là vì bà ngoại cháu nhớ mẹ con cháu, không yên lòng mẹ con cháu, cháu cũng thấy rối, Chu Quang Hách kết hôn với một cô gái không biết từ đâu tới, vô cùng lợi hại, cậu mợ, còn có hai người này nữa, nhìn xem đã lợi hại như thế nào rồi? Nhưng tất cả đều không phải là đối thủ của cô ta, nếu một ngày nào đó cô ta đối xử tệ với cháu, cậu mợ không thể làm gì cô ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu bị ức hiếp.”
“Đúng vậy.” Người mợ đi tới: “Cô gái đó mở miệng, chúng ta đã không thể nói được lời nào. Côta đầu óc miệng mồm đều lợi hại. Hôm qua cô ta cũng đã nói, cô ta cưới Quang Hách là vì tiền vì nhà. Bây giờ, đã kết hôn rồi, cô ta đã đạt được mục đích, không qua được mấy ngày nữa, cô ta sẽ không còn kiên nhẫn với mấy người vướng víu các cháu, nói thật một câu, lúc đó những người thân chúng ta đối xử với mẹ con cháu như vậy, cháu còn có thể mong đợi một người mới vào nhà đối xử tốt với cháu sao?”
Chu Huỷ vốn nên có sự lo lắng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, dù có tìm kiếm thế nào, bất kỳ ngóc ngách nào từ trong lòng cũng không tìm ra một chút lo lắng nào.
“Nếu nói trên thế giới ai là người đối xử với cháu tốt nhất thì không phải chính là bà ngoại sao?” Người mợ nhìn vẻ mặt Chu Huỷ không thể cười nổi, tiếp tục khuyên nhủ: “Bây giờ cháu đã được chia tiền rồi, mấy cháu gái sẽ không thiếu ăn. Bây giờ cháu đưa chúng về nhà bà ngoại sống với bà, sẽ vô cùng hoà thuận, thoải mái, tốt biết bao. Đừng đợi đến khi người ta tiêu hết tiền lại đuổi cháu ra ngoài đường, chịu đựng mọi đau khổ, khó khăn.”
Mỗi câu mỗi chữ trong lời nói đều vô cùng có đạo lý.
Chu Huỷ có vẻ như đã bị thuyết phục.
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi sốt ruột, vội vàng chen lên
Chu Phục Hưng: “Chị cả, đừng nghe lời mợ, bà ta là ai chứ? Trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa, ngày nào cũng suy nghĩ âm mưu quỷ kế, bề ngoài giả vờ là người tốt với chị, chị đừng để bị bà ấy lừa.”
“Đúng vậy, chị cả, chị hẳn là cảm nhận điều đó sâu sắc hơn em." Kim Xảo Chi chỉ vào ba cô bé: “Nếu thật sự qua đó, chị là người đã đẩy ba cháu gái vào hố lửa. Tiểu A Mao ra tay không biết nặng nhẹ, chị ngồi trên ghế, sao có thể can thiệp được, dù bà ngoài có che chở, nhưng chị đừng quên bà ngoại đã hơn bảy mươi tuổi, bà còn có thể sống được mấy năm nữa? Sau này chị bị nhốt trong nhà, đều là cậu mợ định đoạt, chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết cuộc sống của chị sẽ khốn khổ thế nào rồi.”