Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 14-1

Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:06:16
Lượt xem: 93

Chương 14 

 

Hôm nay cũng là ngày giao tiền, không biết bọn họ tới đây rốt cuộc là để đưa tiền hay để gây phiền phức.

 

Thủy Lang đang ở trong phòng ngủ bù.

 

Chu Huỷ giữ vững tinh thần, quyết định sẽ tự mình gánh hết trách nhiệm, chuẩn bị sẵn sàng nói là mình yêu cầu Thủy Lang làm như vậy.

 

Hai bên gặp nhau, bên này đã sẵn sàng chiến đấu.

 

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi lại đột nhiên nở nụ cười, trong tay đưa ra một hộp sủi cảo nhân trứng cua và một hộp chè trôi nước: “Chị cả, hôm qua thật sự xin lỗi, Tiểu Mẫn ở nhà bà ngoại suốt hai ngày nay, bọn em chưa kịp kể cho con bé nghe chuyện trong nhà,cho nên vừa về đã thấy phòng ở thay đổi, đồ đạc bị thiếu đi, mới làm ầm ĩ như vậy.”

 

“Đúng vậy, chị cả, chị cũng biết tính tình của Tiểu Mẫn rồi, từ nhỏ đến lớn đều được bọn em chiều chuộng.” Kim Xảo Chi mở hộp ra, cầm một miếng đưa cho Tam Nha: “Tam Nha, cháu ăn rồi bớt giận nhé, đừng tức giận chị Tiểu Mẫn, chị Tiểu Mẫn đã đồng ý đem áo len lông dê và búp bê cho cháu rồi.”

 

Tam Nha vốn luôn thích ăn lại quay mặt đi nói: “Cháu không muốn ăn.”

 

Chu Huỷ dù có ngốc đến đâu, cũng biết em trai lớn và em dâu của mình không bình thường.

 

Tiểu Mẫn chính là mạng sống của hai người bọn họ, nếu ai đụng vào, bọn họ đều phải cầm d.a.o liều mạng với người đó, nếu Tiểu Mẫn đụng vào ai, bọn họ cũng chỉ có thể quan tâm xem Tiểu Mẫn có bị thương hay không, đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, bảo vệ Tiểu Mẫn, tuyệt đối không thể cho rằng là Tiểu Mẫn làm sai, sao có thể chủ động xin lỗi như vậy được?

 

Mặt trời mọc ở hướng tây cũng không thể.

 

Trong lòng Chu Huỷ hiểu rõ, nhưng lại không thể chuyện dù mặt trời mọc ở hướng tây cũng không thể xảy ra, tại sao bây giờ hai người này lại làm ra được?

 

Chu Phục Hưng mở chè trôi nước ra nói: “Chị cả, chị ăn viên chè trôi nước lớn? Hay là ăn viên chè trôi nước nhỏ?”

 

“Chị cứ nấu lên hết đi.” Kim Xảo Chi cười nói: “Chị cả và ba cháu vẫn chưa ăn sáng, nấu chín tất cả, thêm rượu nếp, luộc vài quả trứng, lại thêm chút đường trắng.”

 

Chu Huỷ không có gì cả, còn lại duy nhất chính là kiên nhẫn.

 

Nếu là bình thường cô ấy có thể nhịn được chậm chạp dây dưa với hai người này, không cần phải tìm hiểu gì, nhưng bây giờ bọn họ lại đưa đồ ăn cho cô ấy, ai biết sau khi ăn xong sẽ xảy ra chuyện gì, cô ấy tuyệt đối không dám mở miệng ăn, nói: “Em trai, em dâu, hai người có chuyện gì thì cứ nói ra, không cần phải làm như thế này đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-14-1.html.]

 

“Không có chuyện gì đâu, bọn em có thể có chuyện gì được.” Kim Xảo Chi ngồi ở bên cạnh Chu Huỷ: “Chỉ là nghĩ tới trước đây, bọn em giống như bị mỡ lợn làm mù mắt, đối xử với chị cả thật sự không tốt. Bây giờ bọn em đã tỉnh ngộ rồi, muốn xin lỗi chị cả, còn muốn bù đắp cho chị một chút, quan tâm chăm sóc chị và ba cháu gái nhiều hơn.”

 

Chu Phục Hưng ở bên cạnh gật đầu: “Chị cả, chị đã phải chịu khổ rồi.”

 

Chu Huỷ hốc mắt ươn ướt, sự quan tâm của người nhà khiến cô ấy không cầm được nước mắt, dù biết đó chỉ là giả tạo nhưng khi nghe được, cô ấy vẫn không nhịn được: “Em trai, có phải hai người không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy? Muốn thương lượng với chị một chút không?”

 

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đều không nói gì.

 

Nếu là trước kia, Chu Huỷ chắc chắn sẽ nói không sao, mình là chị cả, có thể nhường cho hai đứa em trai của

 

Nhưng sau khi nghe được lời khuyên của Thủy Lang ngày hôm đó, cô ấy đã hiểu ra, không thể cứ nói chuyện làm việc theo suy nghĩ của mình, nếu không sẽ lãng phí thiện ý của những người đã giúp đỡ mình, khiến những người thực sự quan tâm đến mình phải đau khổ thất vọng.

 

Cho nên, lần này cô ấy không nói thêm gì nữa.

 

Chu Phục Hưng đột nhiên nói: “Không phải đâu, chị cả, chị đừng suy nghĩ nhiều.”

 

“Đúng vậy.” Kim Xảo Chi nói: “Tiền nên cho em trai, một xu bọn em cũng không thiếu, sáng nay bọn em đã góp đủ tiền rồi, còn tìm nhà mẹ đẻ em mượn thêm, chị nhìn này, tất cả đều ở trong ví.”

 

Chu Huỷ nhìn vào trong ví mà Kim Xảo Chi đã mở ra một túi tiền giấy, đều là những tờ tiền mười tệ nhét vào một túi lớn, lúc này cô ấy rất bối rối, thật sự không hiểu bọn họ muốn làm gì: “Vậy hai người...”

 

Kim Xảo Chi nghiêm mặt nói: “Bọn em thực sự đã tỉnh ngộ rồi.”

 

Chu Huỷ không dám tin, nhưng tiền ở trước mặt, lại khiến cô ấy không thể không tin.

 

Đang lúc cô ấy có chút d.a.o động, ngoài cửa vang lên một tiếng nói: “Tiền chỉ đủ cho một mình Tiểu Hách thôi phải không?”

 

Khuôn mặt Kim Xảo Chi và Chu Phục Hưng trở nên cứng đờ, nhìn người mợ bước vào, tự trách tại sao vừa rồi bọn họ không đóng cửa lại!

 

Chu Huy càng thêm bối rối: “Cho một mình Tiểu Hách?”

 

“Đúng vậy.” Cậu mợ cùng nhau bước vào: “Mợ đã sớm nghĩ tới, bọn họ chỉ cảm thấy cháu là người dễ nói chuyện, muốn đưa tiền cho Tiểu Hách. Bằng cách này, sau này thằng bé đó cầm tiền, sẽ không còn lý để nói chuyện nữa, bọn họ lại biết nếu cháu dễ nói chuyện, diễn vai đáng thương, khiến cháu mềm lòng, sẽ có thể bớt đi mấy nghìn tệ.”

Loading...