Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 13-1
Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:04:29
Lượt xem: 92
Chương 13
Thủy Lang cau mày, trong giấc mơ, cô đang thi leo núi với người khác, chính là lúc cạnh tranh thắng bại gay cấn.
Chu Quang Hách rất nhanh cảm nhận được mùi hương không còn mơ hồ nữa mà đã tràn ngập cả chóp mũi, thân thể mềm mại ấm áp nhúc nhích chui vào trong chăn của anh, anh còn chưa kịp phản ứng thì một chân cô đã giẫm lên đùi anh, ngón chân mượt mà cố gắng bấu vào xương hông của anh, một chân còn lại không ngừng cố gắng cũng muốn đạp lên.
“Đừng nhúc nhích.”
Bàn chân nhỏ không nghe lời, cứ tiến vào bên trong.
Bàn tay to đột nhiên nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh, kịp thời ngăn lại.
Trong đầu lóe lên hình ảnh nhảy ra khỏi cửa sổ tàu hoả, cái quần đen hơi mỏng bị gió thổi lên, mắt cá chân trắng ngần thanh tú lộ ra bên ngoài, lúc này trong bóng tối, cảm thấy sự tương phản đen trắng rõ ràng, chẳng những khiến người ta loá, còn khiến lòng người xao động
Đang leo núi lại bị người cản lại, một người đang có khát vọng chiến thắng mãnh liệt làm sao có thể cam lòng dừng lại?
Cô ra sức vùng vẫy, cả người xoay ngang trên giường, cô gái gầy gò sức lực còn mạnh hơn Chu Quang Hách tưởng tượng, nhận ra nguồn sức mạnh kiên cường từ trong xương cốt cô, anh than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lấy cô, bế cô nằm lên người mình, ra sức ép vào phía sau lưng cô.
Cô rất nhanh đã ngoan ngoãn trở lại, nằm trên người anh như một con gấu nhỏ, lần này tiếng thở đều đặn vang lên không hề nhanh, ngược lại, khuôn mặt vùi vào cổ không ngừng dụi dụi, giống như cách cô ôm chăn buổi tối hôm qua, cứ hai giây là lại cọ cọ mặt vào gáy anh.
Lòng bàn tay Chu Quang Hách đã ướt đẫm mồ hôi, anh ôm cô cũng không dám dùng sức, chịu đựng sự tra tấn này.
Thực sự nhịn không được nữa, cũng không thể quay đầu tránh né, cố gắng chịu đựng dùng đôi tay nhẫn nại nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô gái.
Muốn dỗ cô ngủ say sớm một chút.
Đột nhiên, trên mu bàn tay to lớn phía sau nổi lên gân xanh, các đốt ngón tay nhô lên, móng tay bị véo đến trắng bệch.
Chu Quang Hách mở to hai mắt, hơi thở đột nhiên ngừng lại, trên môi vẫn còn có một chút cảm giác mềm mại.
Anh không ngờ rằng có một sự tiếp xúc nào đó có thể gây ra những thay đổi mãnh liệt hơn cả việc cô dán chặt vào người mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-13-1.html.]
Khoảnh khắc đó nhẹ như một chiếc lông vũ bay qua nhưng lại giống như bị sấm sét đánh xuống.
Anh không thể biết đó là hình phạt hay là phần thưởng.
Trong mấy giây, mấy chục giây, mấy trăm giây, anh mất hết ý thức, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần, sức nóng trên cơ thể dần dần tăng lên, anh cảm thấy m.á.u nóng lên giống như bị lửa đốt, còn đang bốc lên nhanh chóng, sắp sửa nổ tung.
“Soạt.”
Trong đêm khuya yên tĩnh, Đại Nha nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, mơ hồ tự hỏi, là cậu hay mợ vậy, nấu nước nóng nhanh như vậy sao?
Chỉ trong vòng vài phút, tiếng dội nước dường như đã vang lên bảy tám lần.
-
“Đồng chí Quang Hách, tôi đang đợi đồng chí đây!”
“Cục trưởng Ngụy, Cục phó Lưu.”
Nguỵ Triệu Quang, Cục trưởng Cục Công an Đường Phục Mậu, thân mật nắm tay Chu Quang Hách: “Trong mười năm qua, khu vực biên giới đã nhiều lần truyền chiến công về thành phố. Những năm đầu ngành công an được khôi phục, tôi đã suy nghĩ, nếu một ngày ngành công an của chúng ta có thể có được người như anh thì việc trị an ở Thượng Hải sẽ không cần phải lo lắng nữa. Không ngờ lại có ngày ước mơ của tôi có thể thành sự thật.”
Chu Quang Hách: “Biên giới phía Bắc có thể thắng lợi là công lao của các đồng đội ở biên giới phía Bắc.”
“Không nên xem nhẹ mình như vậy!” Nguỵ Triệu Quang vẫn nắm tay Chu Quang Hách: “Trung đoàn của anh cho đến bây giờ vẫn không cho tôi sắc mặt tốt, chỉ vì tôi cướp mất phần sắp xếp công việc cho anh. Lấy mất một nhân tài trinh sát kỹ thuật hai chiều đồng thời còn là trinh sát quân sự như anh không kém gì khoét mất thịt của bọn họ, nếu không phải chính anh kiên định thì chúng tôi đã không có chút hy vọng nào.”
Nhắc đến sở chỉ huy trung đoàn, Chu Quang Hách hơi cụp mắt xuống, đối với bất kỳ quân nhân nào, chuyện không muốn làm nhất chính là rời khỏi quân đội, nhưng sau khi lỗ tai của anh bị thương, anh không còn khả năng chiến đấu ở tiền tuyến lạnh giá của biên giới phía Bắc được nữa, càng không thể lại đảm đương làm một chỉ huy.
“Đồng chí Quang Hách gia nhập ngành công an của chúng ta cùng là cố gắng làm việc vì đất nước vì nhân dân.”
Phó cục trưởng Lưu bên cạnh lên tiếng cắt ngang lời cục trưởng đang hưng phấn lấy được nhân tài mà thao bất tuyệt, cục trưởng Ngụy vỗ nhẹ vào bả vai Chu Quang Hách, mời anh ngồi xuống ghế sa lon trong văn phòng.
“Mặc dù anh ở vùng biên giới phía Bắc xa xôi, nhưng những thay đổi trong nước, có lẽ anh cũng đã biết không ít, những lời vô nghĩa tôi cũng không nói nhiều nữa. Căn cứ kết luận của mấy lần hội nghị năm nay, một số nhà tù sẽ sớm được ân xá, thậm chí có thể có một đợt đại ân xá để chính thức thay đổi thời đại từ cũ sang mới.”