Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 12-3

Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:02:58
Lượt xem: 83

Chu Quang Hách nghe nói đến cơ bắp, liền nhớ tới chuyện tối hôm qua, cũng may buổi chiều nhờ được mấy bác bảo mẫu may được chăn bông.

 

Thủy Lang nhìn xấp tiền giấy dày cộp trên bàn đầu giường: “Ý của anh vừa rồi là sau này lúc anh đi làm, em phải chịu trách nhiệm vấn đề ăn uống của chị cả và ba cháu gái phải không?”

 

Nhận thấy vẻ mặt của cô có chút kỳ quái, Chu Quang Hách nói: “Chuyện ăn uống, nếu em không biết nấu thì cứ ra ngoài mua. Buổi trưa trong cửa hàng có bán đủ loại thức ăn mì sợi, còn có bánh bao áp chảo. Muốn ăn đồ ăn mặn thì cứ đi tới tiệm cơm quốc doanh ở đường Hoài Hải, bên đó bán đủ loại đồ ăn, có tiền là có thể mua được.”

 

Qua một hồi lâu, Thủy Lang gật đầu.

 

Anh có tiền có tem phiếu, vậy cô còn lo lắng vớ vẩn gì nữa?

 

Chu Quang Hách lại lấy từ trong túi ra một tờ phiếu khác, một xấp mười tệ: “Anh còn muốn làm phiền em một việc.”

 

“Có chuyện gì vậy?"”

 

Thủy Lang cầm lấy tấm phiếu xem xét, trong đó ghi [Phiếu thiết bị y tế].

 

 “Đi mua xe lăn cho chị cả à?”

 

Trong mắt Chu Quang Hách đầy vẻ kinh ngạc, sau đó chuyển thành cảm kích nói: “Đúng vậy, cửa hàng vật tư y tế ở đường Hoài Hải, lúc chúng ta đi mua kẹo cưới có đi ngang qua đó, em còn nhớ không?"

 

“Còn nhớ.” Ban đêm quả thực nhiệt độ đã thấp xuống, Thủy Lang mặc một cái áo sơ mi mỏng, một hồi bả vai lại cảm thấy lạnh lẽo, kéo chăn đắp lên người, “Ngày mai em qua đó xem một chút. giá bao nhiêu thì anh cảm thấy có thể trực tiếp mua được?”

 

“Người bạn thuở của anh, chính là người ngày hôm qua đến ăn cơm, có tặng chúng ta một cặp bình giữ nhiệt Song Hỷ, để kiểu tóc rẽ ngôi hai tám, cậu ta tên là Tống Khởi Ba. Em còn nhớ không?”

 

Thủy Lang không nói nên lời: “Em không bị bệnh mất trí nhớ, mới có một ngày mà anh cứ hỏi em có nhớ hay không là sao?”

 

Chu Quang Hách không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thủy Lang, Thủy Lang có chút khó hiểu, sau đó anh cụp hàng mi dài xuống, không giải thích: “Anh ấy hiện đang làm việc tại một cửa hàng vật tư y tế trên đường Hoài Hải, là nhân viên bán hàng tạm thời ở đó. Sau khi tới đó, em thích cái nào cứ tìm cậu ta hỏi giá là được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-12-3.html.]

“Được, em nhất định sẽ làm tốt việc này cho anh.”

 

Trong lòng Thủy Lang hiểu rõ, mặc dù cô được ở lại trong thành phố nhưng nếu không có việc làm, hộ khẩu vẫn không thể chuyển về được.

 

Nếu vậy chỉ có thể sống trong nhà của anh, ăn uống của anh, dựa vào anh để sống.

 

Anh dường như cũng nhận ra điều này, nhưng lại không có bất kỳ ý tứ ghét bỏ nào, ngược lại còn rất cẩn thận và hào phóng.

 

Khi anh đi làm, nhiệm vụ của cô là chăm sóc bốn người này thật tốt.

 

Đây mới là điều kiện kết hôn của anh.

 

Thân là đối tác đôi bên cùng có lợi, Thủy Lang nhất định sẽ hoàn thành bổn phận chức trách của mình, sẽ không để đối phương có bất kỳ ý kiến nào.

 

Sau khi tắt đèn, Thủy Lang ngủ say tiếng hít thở trở nên đều đặn hơn, không hề có chút cảnh giác hay bất an nào với người đàn ông nằm bên cạnh mình.

 

Nhưng Chu Quang Hách nằm bên cạnh cô lại rất lo lắng, vểnh tai chú ý đến hơi thở của cô, nếu hơi có chút động tĩnh nào, anh sẽ lập tức quay đầu lại nhìn. 

 

Có lẽ vì thời tiết đã hạ nhiệt, cô gái biết trời lạnh, quấn kĩ trong chăn ngủ rất ngoan ngoãn, tay chân không có dấu hiệu hành động làm loạn.

 

Chu Quang Hách dần dần cảm thấy yên lòng.

 

Lại qua hồi lâu, Chu Quang Hách vẫn không thấy buồn ngủ, trong lòng đã buông xuống, nhưng vẫn luôn không thành thật, mùi thơm vừa lạ vừa quen cứ từ bên phải thổi qua, vương vấn quanh chóp mũi, xông thẳng vào trái tim, khiến lòng anh trở nên xao động.

 

Sau khi nhận ra mình đang có chút chờ mong loại hành vi tương tự như ngày hôm qua, Chu Quang Hách thầm chửi rủa bản thân, kéo chăn lên che nửa mũi, ra sức nhắm mắt lại.

 

Một đêm mùa xuân, trong ngõ lũ mèo động dục kêu gào liên tục, ầm ĩ không ngừng.

 

Một bàn tay nhỏ bé đột nhiên thọc vào trong cái chăn bông mới may, mò mẫm xung quanh,  không tới hai giây đã bị  hung hăng nắm lại, giống như đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đã chờ được.

Loading...