Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 12-2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:02:32
Lượt xem: 78
“Sẽ không đâu.”
Sự tự tin trong lời nói của Thủy Lang khiến Chu Quang Hách nhịn không được nghi ngờ: “Tại sao?”
Ánh mắt của tất cả người trong bàn phút chốc đều nhìn chằm chằm vào Thủy Lang, nhìn cô ăn nhai trứng rồi nuốt xuống, cuối cùng tưởng cô đang định nói, ánh mắt đang nhìn cô vô thức dời đi.
“Mọi người cứ ăn từ từ, tôi đã ăn xong rồi.”
Chu Quang Hách: “...”
Chu Huệ và ba cô bé không nói nên lời, trơ mắt nhìn Thủy Lang ngáp dài một cái đi vào phòng, không giải thích một lời.
-
Buổi tối, Thủy Lang mang theo ba cá chậu lớn tráng men đỏ có đáy hoa mẫu đơn mới mua đi vào phòng tắm.
Mặc dù bên trong hẻm Ngô Đồng được coi là một con hẻm kiểu mới với điều kiện khá tốt nhưng trong phòng tắm vẫn không có vòi hoa sen. Thượng Hải là một thành phố phía nam, không có máy sưởi hay nồi hơi truyền thống, hiện tại cũng không có máy nước nóng điện năng lượng mặt trời, chỉ có máy nước nóng chạy khí ga, nhưng giá cả không phải người bình thường có thể sử dụng được, hơn nữa, hiện nay trong thành phố những hộ gia đình có thể dùng khí gas cũng không nhiều, cho dù có thì vẫn sử dụng gas rất tiết kiệm, thường xuyên sử dụng bếp than tổ ong và bếp củi, vì để tiết kiệm một ít chi phí gas.
Mặc dù không có máy nước nóng bằng gas nhưng hai vợ chồng Chu Phúc Hưng và Kim Xảo Chi đã lắp đặt một bồn tắm trong phòng tắm, bình thường đun sôi nước nóng đổ vào để tắm rửa.
Thủy Lang không dùng bồn tắm, thứ nhất là chưa chùi rửa sạch sẽ kỹ lưỡng, cẩn thận lần nào, thứ hai là đun nhiều nước nóng như vậy cũng sẽ phiền phức, đánh răng rửa mặt trước rồi mới đổ nước nóng vào, bỏ khăn mới mua hồi chiều đã giặt sạch phơi khô lau người một lần, cuối cùng đổ nước nóng từ chậu vào bồn để ngâm chân, cho dù không thoải mái bằng ngày nào cũng tắm nhưng cũng coi như nhẹ nhàng thoải mái.
Thủy Lang bước vào phòng không nhìn thấy ai cả, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài sân vườn cũng không có ai, cô kéo rèm cửa lại, nằm dài xuống giường, vừa đắp cái chăn màu xanh quân đội duy nhất lên người, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, chỉ một lúc sau, đã có người ôm một cái chăn gấm lớn màu đỏ bước vào.
Cô còn chưa kịp hỏi thì Chu Quang Hách đã nói: “Chăn mới cho em đắp”
“Anh lấy từ chỗ nào vậy?”Chăn bông dày dặn, vừa nhìn qua đã có thể biết được làm bằng vải bông mới may, rất ấm áp, Thủy Lang rất cảm động, nhưng cũng không thể không nói câu khách sáo: “Anh đắp đi, tôi đắp cái này cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-12-2.html.]
Chu Quang Hách đặt chăn bông lên nửa chiếc giường trống bên trái, rõ ràng là phần giường thuộc về anh: “Khi kết hôn, có thể ra đường nhận tem phiếu, nhận được phiếu tám cân bông, có thể may hai cái chăn bông. Buổi chiều, anh cố ý để người ta may một bộ chăn bông mới, cho em đắp.”
“Anh đắp đi.” Thủy Lang chui vào trong chăn, quấn mình lại, tỏ vẻ không muốn nói thêm gì nữa.
Chủ yếu là vì chăn này cô đã từng đắp ngủ, đã có mùi trên người cô nên cô vô thức không muốn để anh đắp.
Chu Quang Hách ôm lấy chăn mền, trải lên giường bên trái, vỗ nhẹ lên cái chăn bông mềm mại, nhìn cô bé đang quấn mình trong chăn giống như một con tằm, cười hỏi: “Em thật sự không muốn sao?”
“Nói nhảm.”
Thủy Lang xoay người, quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.
“Sáng mai anh sẽ tới đơn vị báo cáo. Em cầm số tem phiếu và tiền này đi.”
Thủy Lang quay phắt người lại: “Đơn vị công tác? Đi làm?”
Không phải anh đã xuất ngũ, không được sắp xếp công việc sao?
Sắp xếp công việc nhanh như vậy sao?
Chu Quang Hách đi một vòng đến cuối giường, đặt một xấp tiền giấy trên bàn đầu giường của Thủy Lang: “Sổ ăn cũng đưa cho em, đây là tem phiếu nhận gạo, tem phiếu thực phẩm, tem rau và tem thịt ở đây có thể đủ cho mọi người ăn bữa trưa. Anh đi sớm, có thể mua bữa sáng về cho mọi người, buổi trưa có lẽ anh không về được, buổi tối ngày mai anh phải đi xem nhà ăn trong đơn vị, thuận tiện sẽ mang bữa tối về, chỉ là, công việc của anh đặc biệt, mỗi ngày có lẽ sẽ không thể về đúng giờ được...”
“Anh làm công việc gì?” Thủy Lang chui ra khỏi chăn, dựa vào đầu giường tò mò nhìn anh.
Chu Quang Hách tránh cổ áo sơ mi xốc xếch của cô, không nhìn cái cổ trắng như tuyết của cô: “Cụ thể làm gì anh cũng chưa rõ, ngày mai anh đến báo cáo cục công an trước.”
“Công an?” Đây không giống như công việc được tổ chức sắp xếp, Thủy Lang cẩn thận nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới cơ thể anh một lần: “Cơ bắp của anh giống như đã được huấn luyện vậy, anh làm công an sẽ khiến người ta có cảm giác an toàn.”