Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 11-2

Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:50:11
Lượt xem: 95

Đột nhiên, cả người cô không thể cử động nữa, bị người dùng sức khống chế, một tay ghìm chặt cánh tay cô ra sau lưng, tay kia kẹp lấy chân cô, sức lực mạnh đến mức không có khả năng thoát ra, bên gò má truyền đến một hơi thở nặng nề hỗn loạn.

 

Thật là ấm áp, rất có cảm giác an toàn.

 

Thủy Lang chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác an toàn như vậy, từ từ bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.

 

Cô vốn tưởng đêm hôm trước đã đủ khó chịu rồi, nhưng không ngờ sáng hôm sau khi thức dậy lại cảm nhận được khó chịu là như thế nào.

 

Nghĩ đến những đồng nghiệp ngày xưa, sau bữa tiệc cuối tuần, ngày thứ hai lúc làm việc cả đám ai cũng giống như bị sét đánh, khuôn mặt đầy đau khổ đến không muốn sống, có lẽ đến bây giờ bộ dạng cô cũng không khá hơn bao nhiêu.

 

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu chính là chất lượng giấc ngủ rất tốt.

 

Không biết có phải vì đã thay đổi cơ thể hay không mà thói quen mộng xuân sau khi uống rượu trước đây của cô đã không còn nữa.

 

Thủy Lang xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng gặp phải một chuyện khiến cô cảm thấy đáng để xuyên sách

 

“Em trai đã nấu canh giải rượu cho em rồi.” Chu Huỷ ngồi bên cạnh bàn, lo lắng nhìn Thuỷ Lanh đang không ngừng xoa xoa thái dương: “Chị đã bảo Đại Nha nấu cháo trắng, em muốn ăn một bát trước không?”

 

“Được.” Nghĩ đến món cháo trắng thanh đạm, mấy tháng nay cô không được nếm qua, cô luôn ăn sáng ở cửa hàng bên ngoài, bây giờ muốn ăn một miếng cháo trắng để thanh lọc cơ thể đang mệt mỏi.

 

“Uống canh giải rượu trước đã.”

 

Chu Quang Hách đặt bát canh trước mặt Thủy Lang, nhìn chằm chằm cô thêm mấy lần rồi quay người đi lấy cháo trắng.

 

“Đây là cái gì?” Trải qua một đêm, lòng tin của Thủy Lang đối với anh lại quay trở lại lúc mới xuống tàu, mặc dù đêm qua anh dường như không lên giường đi ngủ, cũng không giật chăn của cô, càng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm chuyện xấu, nhưng nỗi đau khổ trên người vẫn khiến cô sinh lòng cảnh giác: “Sao trông giống rượu gạo thế?”

 

“Là mật ong và chanh.” Chu Huỷ dở khóc dở cười: “Em đã say thành ra như vậy, khó chịu như vậy, sao lại bắt em uống rượu nữa chứ?”

 

“Lại còn có chanh!”

 

Thủy Lang ngạc nhiên cầm cái bát nhỏ lên, cảm thấy nhiệt độ vừa phải, uống hết nửa bát rồi nhẹ nhàng vui vẻ thở hắt ra.

 

Chưa kể những việc khác, chỉ riêng kỹ năng nấu nướng của Chu Quang Hách quả thực là tuyệt vời! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-11-2.html.]

 

Bát canh giải rượu này ngon hơn gấp bội lần so với trà chanh trước kia cô vẫn thường uống hàng ngày.

 

Sau khi uống nốt phần còn lại, cảm giác khó chịu do say rượu gần như biến mất, tinh thần khôi phục bảy tám phần, nói là cảm giác sảng khoái cũng không sai, ngoại trừ còn có chút choáng váng chóng mặt.

 

Đúng lúc cô đang cảm thấy cả người thoải mái thì một bóng đen bất ngờ từ phía sau bếp lao tới, vọt tới tới bên cạnh bàn, hất cả ba cái wifi đứng cạnh nhau ở đó xuống mặt đất.

 

“Đồ nhà quê! Sao mày dám cướp quần áo, còn dám cướp búp bê của tao!”

 

Cô bé như một quả bóng cưỡi lên người Tam Nha trên mặt đất, giáng liên tiếp mấy bạt tai vào mặt Tam Nha. Khoảnh khắc Tam Nha bị đẩy ngã, cô bé vừa sợ hãi vừa choáng váng, bị tát mấy cái mới phản ứng lại được, “Oa” một tiếng khóc lên.

 

Nhị Nha đứng dậy lao tới bảo vệ em gái mình, cô bé đẩy quả bóng kia ra, nhưng sức lực rõ ràng bị hạn chế, không dám thật sự dùng sức với người kia, nhưng quả bóng kia không hề kiêng kị, vung cánh tay lên giáng Nhị Nha một bạt tai: “Mày còn dám đánh tao!”

 

“Tiểu Mẫn!!!”

 

Đầu cầu thang vang lên một tiếng gào, Kim Xảo Chi vội vàng chạy tới: “Con dừng tay lại cho mẹ!”

 

“Mẹ...” Quả bóng kia đột nhiên khóc lên, chỉ vào Nhị Nha: “Nó đánh con, nó đẩy con xuống đất.”

 

“Đánh con sao?” Kim Xảo Chi đang căng thẳng lập tức chuyển sang lo lắng, ôm lấy quả bóng cẩn thận kiểm tra: “Đánh ở đâu? Con bị thương ở đâu?”

 

Quả bóng khóc tới tê tâm liệt phế: “Đuổi bọn họ đi đi, đuổi khỏi nhà chúng ta, mẹ đã hứa sẽ đuổi bọn họ đi mà.”

 

“Con im miệng lại cho bố.”

 

Chu Phục Hưng sải bước đi tới, theo sau là một cô bé gầy gò với mái tóc ngắn, nhìn cũng tầm tuổi Đại Nha, mặc một bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, trên cổ áo còn buộc khăn quàng đỏ, chân mang giày vải có nơ màu đen, so với giày da bò và áo len lông dê của quả bóng kia, bé gái này có vẻ quá mộc mạc tới kỳ lạ.

 

Chu Linh chạy tới trước mặt Tam Nha, lo lắng sờ lên khuôn mặt cô bé: “Có đau lắm không? Em bôi thuốc cho chị.”

 

Một giây sau, tóc cô bé bị quả bóng kia túm lấy, kéo tới da đầu đều dựng thẳng lên.

 

“Mày còn dám đưa tay ra giúp người ngoài!” Quả bóng kia kêu khóc thảm thiết, nhưng tay lại không hề buông lỏng ra một chút nào: “Mày cũng cút ra khỏi đây, cút với đám quê mùa đó đi!"

 

“Buông ra! Mau buông ra!" Kim Xảo Chi đẩy tay quả bóng kia ra, vội vàng cầm lấy tay Chu Mẫn thổi: “Lòng bàn tay nhỏ bé của con đã kéo tới đỏ bừng rồi, mẹ ơi thổi cho.”

Loading...