Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 10-3
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:48:02
Lượt xem: 82
Một bát thịt tươi ngâm chua được đặt bên cạnh, một miếng thịt nạc giò lợn tràn ngập nước sốt trong veo, một miếng thịt ba chỉ hầm mềm bên cạnh, hai miếng đậu phụ non, vài miếng thịt xông khói mềm, măng bên trong cũng là măng tươi non nhất, đặt những miếng măng ngon nhất lên trên rồi chan nước súp màu trắng sữa vào, tỏa ra mùi thơm đậm đà.
Thủy Lang cầm thìa lên, múc một thìa canh uống một ngụm, sau đó nhướng mày nói: “Ngon quá!”
Ngon quá!
Trước đây cô đã từng ăn món này ở các nhà hàng Thượng Hải và các khách sạn được xếp hạng sao ở bản địa, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nếm được hương bị trực tiếp từ trong nồi cách thuỷ, đây là món ăn đậm đà và thơm ngon nhất mà cô từng được nếm trong hai kiếp. Hương vị không thể thay thế được chính là hương vị “quê nhà”
Măng mềm đến mức khi cắn nhẹ sẽ vỡ ra như đậu phụ nhưng lại không có vị mềm mịn như đậu phụ. Ăn giòn giòn, nếm thử mới biết thời điểm thả măng rất hoàn hảo, nấu không quá chín cũng không sống, măng cũng được thu hoạch vào thời điểm thích hợp nhất.
Kim Xảo Chi lấy một cái thìa lớn múc ba lần vẫn không tìm thấy một cọng măng nào, ở đây có nhiều người như vậy, cô ta không thể đứng dậy đảo trong nồi tìm, chỉ có thể bất đắc dĩ đặt cái thìa xuống, lại nhìn Thủy Lang đang ăn trong miệng, trong chén còn rất nhiều ngọn măng, lập tức giận không chỗ phát tiết, nhưng chỉ có thể thầm chửi rủa trong lòng.
Nghèo kiết xác! Đồ nhà quê!
Tại sao mình lại trở thành chị em dâu với một người không có tiền đồ như vậy?
Người mợ muốn ăn, không để ý nhiều như vậy, đứng dậy nhắm ngay vào măng, một thìa múc luôn hai ba miếng cho vào bát, điều này khiến chị dâu nhìn thấy càng thêm bực tức, trong lòng bắt đầu quay sang mắng mỏ người mợ.
Không có quy củ, hình tượng gì cả!
Dù sao bọn họ đều là những người đến từ khu ổ chuột, bản chất đều là những người nhà quê, dù cuộc sống có tốt đến mấy cũng không thể thay đổi được bản chất của mình!
Mấy người làm dâu ở cái nhà này, ngoài cô ta ra, chẳng có người nào tốt đẹp cả!
Người mợ múc canh xong, vừa mới cầm thìa lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó lại đặt xuống, bưng bát nhỏ đưa tới trước mặt Chu Huỷ nói: “Tiểu Hủy, mợ đặc biệt múc mấy miếng măng này cho cháu ăn.”
Một hành động này khiến Chu Huỷ đang nghiêm túc ăn cần tây giật nảy mình: “Mợ ơi, mợ ăn đi, cháu không ăn đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-10-3.html.]
“Bây giờ cháu không muốn ăn thì đợi lát nữa ăn cũng được.” Người mợ mỉm cười đặt bát xuống: “Bát chưa dùng đến, vẫn còn sạch sẽ, cháu đừng ghét bỏ.”
Chu Huỷ kinh hãi không nói nên lời, không biết mợ mình đang âm mưu bày trò gì.
Sáng hôm qua cũng như vậy, bà ấy nhất quyết muốn đưa trứng gà của Tiểu A Mao cho Tam Nha, nhưng Tam Nha vừa mới bóc vỏ, bà ấy đã làm ầm ĩ.
Dù thế nào đi nữa cô ấy cũng không dám ăn chén canh này.
“Bà ngoại, răng bà không tốt bà ăn cái này đi.”
Trước mặt bà ngoại đã có bát canh của Chu Quang Hách lấy cho, nhưng vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy càng biết rõ con trai và con dâu đang suy nghĩ gì nên cũng không từ chối, nhận lấy: “Bà già rồi, không thể ăn được cái gì, chỉ có thể ăn canh nhiều một chút.”
Sắc mặt người mợ chẳng những không bực bội, ngược lại còn tỏ vẻ nhiệt tình, hiếu thảo nói: “Mẹ ơi, ngày khác tranh thủ mùa măng, con sẽ làm thêm vài món muối chua cho mẹ ăn.”
“Chị cả, em nhớ trước kia mẹ từng nói chị thích ăn nhất là món sườn xào chua ngọt.” Kim Xảo Chi lựa sườn hồi lâu mới gắp nhét vào trong miệng, lúc này mới gắp thêm một miếng nữa, ngẫm nghĩ rồi bỏ vào chén của Chu Huệ: “Sáng mai em nói Phục Hưng đi chợ bán đồ ăn xếp hàng, mua thêm mấy miếng sườn về nấu cho chị ăn. Em nhớ chị còn thích ăn sủi cảo, ngày mai cũng nói Chu Phục Hưng ra lò điểm tâm mua.”
Không đợi Chu Hủy kịp phản ứng, Chu Phục Hưng vội vàng nói: “Sáng mai trời vừa sáng em sẽ đi xếp hàng, chì là cửa tiệm Vương gia cát chị thích ăn nhất bây giờ đã đóng cửa, chỉ có thể mua ở cửa hàng quốc doanh.”
“Mặc dù đã đóng cửa, nhưng em đoán ông chủ đã đi làm trong cửa hàng rồi. Mùi vị chắc cũng khác lắm, hành dầu, nhân xốp giòn, đều vẫn ngon như trước đây.” Kim Xảo Chi vừa cười lấy lòng vừa nói: “À đúng rồi, trước khi chị cả xuống nông thôn, thường ăn chè trôi nước ở quán Kiều gia, ông đừng quên mua một ít chè trôi nước mang về, cả rượu nếp nữa.”
Chu Phục Hưng cười nói: “Sao có thể quên cái này được? Ngày mai tôi sẽ mua hết về nấu cho chị cả ăn.”
Nếu không phải Chu Huỷ không có chân thì đã sớm sợ hãi không thể ngồi yên được nữa.
Đừng nói là cô ấy, ba cô bé vốn đang đứng ăn cơm bên cạnh mẹ, nhìn thấy bộ dáng tươi cười nhiệt tình vừa rồi của mợ hai và bà mợ, đều chạy tới bên cạnh cậu út, tránh thật xa.
Một nhà thật biết đóng kịch.