Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 1-2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 11:30:45
Lượt xem: 139
Vì vậy, Thuỷ Lang đã gửi điện tín cho vị hôn phu của mình, nói rõ rằng cô cần anh giúp đỡ kết hôn, trở về thành phố để lấy lại nhà cửa. Nếu như anh đồng ý thì một tuần sau hãy đến nhà ga đón cô.
Sau khi gửi điện tín, Thuỷ Lang xin lãnh đạo cấp giấy giới thiệu kết hôn và nghỉ phép kết hôn, ngay lập tức trở về thành phố.
Thời gian nghỉ phép về thành phố chỉ có 15 ngày, tàu vừa đi vừa về xe lửa đã mất 10 ngày, nên trong 5 ngày còn lại cô phải lấy được giấy chứng nhận kết hôn, nếu không cô sẽ phải gói ghém đồ đạc quay trở về vùng hoang dã phương Bắc.
Thời gian không đợi ai, Thuỷ Lang vội vàng bước đến trước mặt người đàn ông, suýt chút nữa đã thốt lên: "Ôi trời."
Vị hôn phu lại tuấn tú đến mức này sao?
Cơ n.g.ự.c rắn chắc, eo thon, m.ô.n.g căng, chân dài, áo sơ mi trắng và quần đen bình thường nhưng mặc lên người anh lại nhìn giống như một bộ trang phục cao cấp được may đo riêng.
Quả nhiên là người giỏi nhất trong việc nhìn nhận thời thế, mười năm qua xem ra anh chưa từng trải qua khó khăn, cuộc sống không hề tầm thường chút nào!
Đã nhiều năm không gặp, vẫn cần xác nhận lại danh tính. Thuỷ Lang tiến lên phía trước hỏi: "Đồng chí có phải họ Trâu* không?"
*Họ Trâu (邹) và họ Chu (周) có phát âm gần giống nhau nên cả nữ chính và nam chính đều bị nhầm lẫn.
Người đàn ông quay mặt lại. Thuỷ Lang, đã quen với việc nhìn thấy những người đàn ông đẹp trai hàng đầu, cũng phải ngừng thở trong chốc lát. Đó là một gương mặt lạnh lùng, đầy thu hút, ngũ quan vô cùng hoàn hảo.
Ánh mắt anh kinh ngạc nhìn về phía Thuỷ Lang, khẽ gật đầu.
Thuỷ Lang khẽ cau mày, trong khoảnh khắc chạm mắt với anh, cô cảm nhận được một luồng sức mạnh công kích mãnh liệt. Đó là khí chất chỉ có thể hình thành tự nhiên sau nhiều năm sống sót trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, được tôi luyện qua m.á.u và lửa. Điều này chứng tỏ vị hôn phu trước mặt cô thực sự đã có một cuộc sống không bình thường.
Nhưng dù có không bình thường thế nào, trong thời kỳ này, cũng chẳng thể gây ra những cơn sóng gió lớn.
Anh đến đây nghĩa là anh muốn tiền, cô kết hôn với anh cũng chỉ để lấy lại tài sản, ban đầu việc này vốn là chuyện hai bên cùng có lợi, cùng lắm thì chỉ kéo dài một hoặc hai năm là kết thúc thỏa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-1-2.html.]
Nghĩ như vậy, Thuỷ Lang cảm thấy an tâm hơn, đưa hành lý cho anh: "Đi thôi, đi nhận giấy đăng kú kết hôn."
Chu Quang Hách một lần nữa bị cô gái này làm cho bất ngờ. Ba ngày trước anh mới nhận được thư của người đồng đội cũ, nói rằng sẽ giới thiệu em gái của mình cho anh. Vậy mà hôm nay, đồng đội của anh đã vội vàng gọi điện báo rằng cô em gái đã ngồi lên tàu đến Thượng Hải rồi, bảo anh mau chóng ra nhà ga đón người.
Còn chưa từng gặp mặt lần nào, Chu Quang Hách vẫn còn đang cố tìm một người có vẻ ngoài giống với đồng đội mình trong biển người. Theo lời miêu tả của người đồng đội, em gái anh ấy là một cô gái có làn da đen, xương cốt to khỏe, tính tình thẳng thắn, nhìn qua có vẻ chịu khó chịu được vất vả.
Cô gái nhỏ trước mắt, anh đã chú ý đến từ lúc cô nhảy xuống khỏi tàu hoả. Người dân Thượng Hải đã mặc đồ mùa xuân nhưng cô vẫn mặc một cái áo bông màu xám đầy miếng vá, bên dưới là cái quần đen mỏng đã bạc màu vì giặt nhiều. Trong khoảnh khắc cô nhảy qua cửa sổ, anh đã thấy cổ chân cô gầy gò đến mức nào, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.
Anh kết luận đây chắc chắn không phải là em gái của đồng đội cũ nên cũng không để ý thêm.
Nhưng không ngờ cô lại bước đến trước mặt anh, hỏi ra chính xác họ của anh, rồi ngay sau đó lại thẳng thừng nói muốn đi lấy giấy đăng ký kết hôn.
Tính cách lại đúng là không khác lời đồng đội của anh miêu tả là mấy.
Chu Quang Hách chăm chú nhìn Thuỷ Lang thêm một lúc, đến khi thấy cô tỏ ra rõ ràng là có hơi mất kiên nhẫn, anh mới sực tỉnh: “Không vội, trước tiên đi báo tin bình an đã?”
Thuỷ Lang liếc nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc: “Báo cho ai?”
Chưa để Chu Quang Hách kịp trả lời, cô lại nói: “Anh thấy em ở đây, tức là em đã bình an rồi.”
Chu Quang Hách nghĩ cũng đúng. Dù đồng đội cũ của anh là quân nhân nhưng gia đình không phải xuất thân từ tầng lớp chính trị trung thành. Lúc trước anh ấy có thể vào quân đội là nhờ năng lực xuất sắc, biểu hiện chính trị tốt nhưng bố mẹ anh ấy đều bị chuyển xuống nông trường, vài năm trước bị bệnh nặng qua đời, chỉ còn lại một cô em gái.
Nghĩ đến đây, anh không còn ngạc nhiên với việc Thuỷ Lang nói muốn đi lấy giấy kết hôn nữa.
Tính toán thời gian thì cô đã khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi, thường thì con gái tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đã lập gia đình. Đến độ tuổi này, cảm giác lo lắng là điều dễ hiểu.
Nhưng cho dù có lo lắng thế nào, cũng không thể cứ như vậy mà đi lấy giấy kết hôn ngay được.