Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:28:00
Lượt xem: 165
Ba Dung gật đầu, thật sự ông ấy không thể giúp được gì nhiều, mấy ngày nay ngồi xe lửa khiến cơ thể ông ấy rất mỏi mệt, vốn dĩ đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, không có giường nằm mà phải ngồi suốt, thật sự rất mệt nhọc.
Cơ thể có chút không chịu đựng được, tay chân bủn rủn không có sức, tinh thần cả người hơi uể oải.
Tự mình có thể đi là khá lắm rồi, làm sao có thể mang theo thứ gì nữa.
“Chúng ta mang hành lý đến đây trước đi!” Mẹ Dung nhìn thấy có người dọn đồ đạc hành lý ở kệ trên đầu, chứng tỏ sắp đến trạm.
“Cái này không gấp, đợi lát nữa tới rồi lấy sau, nếu lấy xuống trước, chút nữa lối đi nhỏ này không thể đi nữa.”
Thật ra bản thân cô chỉ có một bao lớn, cộng thêm một túi hành lý mua từ cửa hàng hữu nghị.
Hầu hết đều là của ba mẹ, lần này bọn họ tới…… Mang theo bốn bao lớn.
Nếu cô không khuyên nhủ thì chắc phải thêm vài bao nữa.
“Được.” Sau khi mẹ Dung ra ngoài, người tâm phúc của bà ấy tự nhiên liền biến thành con gái bà ấy.
Mười phút sau, xe lửa đến trạm.
Cũng may người xuống xe ở trạm này không nhiều lắm.
Dung Yên lấy tất cả hành lý và bao hàng từ trên giá xuống, “Ba, ba đi đằng trước, Tiểu Dư theo sau, sau đó mẹ đi theo Tiểu Dư đi, chốc nữa, mọi người tới cửa sổ xe này, chuyển mấy bao hành lý này xuống.”
“Được rồi.” Lúc này mẹ Dung không có bất cứ ý kiến gì.
Dù sao con gái bà ấy nói gì thì là cái đó.
Ba người chen chúc xuống xe, mẹ Dung lúng túng đi tới dưới cửa kính xe tương ứng, bà ấy kêu về phía Dung Yên còn ở trên xe lửa chưa xuống: “Con gái, mau ném xuống.”
Ngay lúc này, Tần Dư đã nhìn thấy anh cả đang chờ ở cách đó không xa, cậu ấy nhảy lên hét lớn, “Anh cả, anh cả, bên này, anh mau tới đây……”
Tần Dã vốn dĩ vẫn luôn nhìn người lên xuống xe lửa, lúc này nghe thấy tiếng của Tần Dư, lập tức anh nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy em trai thứ hai của anh, vội vàng đi tới.
“Tần Dư, chị dâu em đâu?”
“Anh cả, chị dâu ở trên xe, đây là chú và thím, là ba mẹ của chị dâu.”
Tần Dã vừa nghe câu này thì cả người anh sững lại, quay đầu nhìn về phía vợ chồng trung niên đó.
Vừa rồi anh dùng toàn bộ sự chú ý của mình để tìm kiếm vợ, căn bản không để ý đến…… Có chút lúng túng, trong lòng cũng hơi hoảng.
Cố gắng giữ bình tĩnh, “Ba, mẹ……”
Ba Dung và mẹ Dung lập tức nhìn về phía chàng trai trước mắt này, không thể không nói, từ vẻ ngoài mà nói thì đúng là không thể chê.
Bọn họ biết Tần Dư khá đẹp trai, anh cậu ấy chắc cũng không kém chút nào.
Nhưng rất rõ ràng, ngoại hình của con rể vẫn là vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
Khuôn mặt đẹp, thân hình cao lớn khỏe mạnh, trông có vẻ là người lao động giỏi.
Quan trọng nhất chính là, vẻ mặt còn rất thành thật.
Về ấn tượng đầu tiên với con rể…… Hai vợ chồng đã duyệt qua.
“A, chào……” Mẹ Dung là người đầu tiên bình tĩnh trở lại, bà ấy vội lên tiếng.
Người ta thường nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt, mẹ Dung chính là như vậy.
Trái lại là ba Dung…… Đối với tên nhóc thối đào cải trắng nhà ông ấy thì trong lòng vẫn có một chút khúc mắc.
Vẻ mặt không hề nhiệt tình và vui vẻ giống như mẹ Dung.
Dung Yên nhìn thấy màn nhận người thân này thì không biết nói gì, “Mọi người có thể về nhà rồi nói được không? Xe lửa này sắp chạy rồi, nhanh chuyển mấy bao hàng này xuống đi!”
Tần Dã vừa nghe vợ nói, anh lập tức tỉnh lại, vội vàng đưa tay, “Vợ, em đưa đồ cho anh đi.”
Tim đập thình thịch mạnh mẽ…… Không ai nói với anh là mẹ vợ và ba vợ sẽ đến!
Vừa rồi có phải ba vợ không hài lòng với anh không?
Dung Yên không để anh nghĩ nhiều, cô đưa một mớ bao hàng trên xe xuống.
Đợi sau khi làm mọi thứ xong, cô trực tiếp xuống xe, cũng không lãng phí thời gian, dù sao thời gian dừng của xe lửa ở trạm này cũng không dài.
Lúc này, Tần Dã không biết nên nói gì.
“…… Ba, mẹ, mọi người đi đường vất vả, con, con đánh xe bò đến đây, đang ở bên ngoài……”
“Có xe bò thì tốt quá, mẹ vốn đang nghĩ nhiều thứ như vậy thì làm cách nào để trở về đấy, bây giờ thì tốt rồi.” Mẹ Dung cười nói.
Tầm mắt ba Dung dừng ở trên người Tần Dã, đó là sự đánh giá trần trụi.
Ánh mắt ấy quá sức rõ ràng, Tần Dã đương nhiên biết, cả người anh vô thức mà ưỡn thẳng hơn.
Lúc này, Dung Yên đi tới, cô nhìn về phía Tần Dã, “Không ngờ anh còn rất thông minh, đoán được hôm nay em sẽ tới.”
Tần Dã được khen ngơi, tai Tần Dã…… nóng lên, “Lần trước em có nói sơ sơ là ngày hôm nay trở về, nên anh đến đây xem thử. Đúng rồi, chúng ta về nhà trước đi! Ba mẹ đi tàu suốt chặng đường sẽ rất mệt, về nhà nghỉ ngơi trước.”
“Được rồi.” Dung Yên gật đầu.
“Vợ, anh đem mấy thứ này lên xe bò trước. Em và ba mẹ đều không cần động tay, anh làm một chút là xong ngay.”
Một mình anh có sức lực lớn, lập tức nhấc vài bao vác lên người.
Sau đó sải bước rời đi.
Dung Yên đẩy Tần Dư một chút, “Em đi giúp xem đồ đi.”
Tần Dư dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng đuổi kịp anh cả.
Dung Yên nhìn sang ba mẹ, “Nhìn người này, mọi người cảm thấy thế nào?”
Ba Dung:……
Chẳng ra gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-99.html.]
Đương nhiên, lời này ông ấy không thể nói ra, với ông ấy mà nói thì bất kể ai trộm cải trắng nhà ông ấy đều là kẻ địch.
Còn mẹ Dung thì hài lòng gật đầu.
“Con rể rất được, cao to, thoạt nhìn là người chân thật.”
Lúc trước, bà ấy có chút lo lắng, dù sao có rất nhiều người nói đàn ông ở quê thích đánh vợ.
Bây giờ sau khi tự mình nhìn thấy, bà ấy cảm thấy con rể này chắc hẳn không phải là loại người như vậy.
Dung Yên:……
Cô không biết tiêu chuẩn đánh giá của mẹ cô là gì.
Ngay lúc này, Tần Dã đã nhanh chóng quay lại.
“Vợ, chúng ta có thể đi rồi.” Một chuyến này là anh đã có thể mang nốt số đồ còn lại đi.
“Được rồi.” Dung Yên để mặc cho anh xách hết bao hàng, bao gồm cả túi hành lý của cô.
Ngược lại là mẹ Dung, bà ấy không nhìn được mà đi tới: “Để mẹ cầm một túi cho”
“Mẹ, không cần, con làm là được, mẹ và ba đi thôi, chúng ta về nhà trước……”
Đoàn người đi đến bên xe bò.
Tần Dã có chút không được tự nhiên, "Cha, mẹ, cũng chỉ có xe bò thôi, mọi người chịu khó ngồi đỡ đi ạ……"
Mẹ Dung lập tức nói, "Cái này thì có gì đâu, xe bò không tệ, ôi, đây chắc là em gái con Tần Mai hả! Cô bé này lớn lên cũng thật đẹp."
Bà ấy nhìn khuôn mặt Tần Mai và Tần Dư có vài phần giống nhau.
Nói là song sinh, nhưng cũng không giống nhau như đúc.
Tần Mai ngượng ngùng chào một tiếng, "Chào thím, chào chú ạ."
Cô bé thật sự không biết cha mẹ chị dâu sẽ cùng nhau đến, mới nãy anh hai nói với cô bé thì cô bé liền thấy hồi hộp.
"Được, thím rất thích con gái đáng yêu như này, đến đây, thím cho con kẹo." Mẹ Dung lấy kẹo từ trong túi áo đưa qua.
Thật sự rất may mắn khi lúc nãy ở trong xe lửa bà đã chuẩn bị trước.
Tần Mai không dám nhận, cô bé nhìn về phía chị dâu theo bản năng.
Dung Yên: "Mau lấy đi, đúng rồi, sao lại gầy như vậy? Trong khoảng thời gian này không ăn cơm sao?"
Tần Mai khẩn trương, "Ăn, ăn……"
"Vợ ơi, tí nữa về nhà lại nói tiếp, mọi người ngồi lên xe trước đi."
Xe bò rất lớn, ngồi mười mấy người cũng không có vấn đề gì.
Dung Yên cũng không hỏi nhiều, cô để cho ba mẹ lên xe trước, sau đó lại để cho Tần Mai ngồi ở vị trí chính giữa.
Sau đó Tần Dư cũng đi theo ngồi lên xe.
Tần Dã nhìn thấy mọi người đều ngồi xong thì mới bắt đầu đánh xe bò.
Lúc đi ngang qua cửa tiệm cơm Quốc Doanh, anh dừng lại, "Vợ, chúng ta ăn cơm ở đây trước, chờ sau khi ăn xong thì chúng ta lại về nhà."
Còn không đợi Dung Yên gật đầu, mẹ Dung đã lập tức nói: "Không ăn ở tiệm cơm này, chúng ta về nhà ăn, đợi sau khi về nhà thì tùy tiện nấu cái gì cũng được, hiện tại chúng ta đầu bù tóc rồi, bộ dáng này đi tiệm cơm cũng không thích hợp."
Tần Dã nhìn về phía vợ của mình, sau khi nhìn thấy cô gật đầu, thì cũng không khuyên bảo ăn cơm ở đây nữa.
Một lần nữa anh lại đánh xe bò đi.
Dọc theo đường đi, anh cũng không biết phải nói chuyện như thế nào, trong lòng hồi hộp không chịu được.
Ba Dung và mẹ Dung ngồi ở trên xe bò, nhìn nơi này……Nói thật, bọn họ vẫn cảm thấy chua xót cho con gái.
Là ba mẹ thì làm sao có thể không hy vọng con gái nhà mình gả được chồng tốt chứ?
Con rể này nhìn không tệ, nhưng mà nơi này thật sự quá hoang vắng, quá nghèo.
Con gái bọn họ ở đây hai năm đã chịu khổ không ít rồi.
Ôi, vừa nhìn thấy như vậy, bọn họ vẫn hy vọng cả con gái và con rể đều có thể trở về thành.
Ba Dung đã hạ quyết tâm ở trong lòng, ông ấy cảm thấy trong khoảng thời gian ở đây thì nhất định phải đốc thúc hai người bọn họ đọc sách ôn tập, đến lúc đó đến kì thi thì đi thi đại học.
Tri thức có thể thay đổi vận mệnh của một con người.
Đến khi thi đậu đại học……Dù thế nào đi nữa thì vẫn tốt hơn ở đây không phải sao?
Dung Yên bắt mạch cho Tần Mai, phát hiện thân thể của cô bé lại càng tệ hơn so với trước nay.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà, cô cũng không tính hỏi vào lúc này, để trở về rồi lại hỏi cho rõ.
Hình như cô bé này còn kiệm lời hơn cả trước kia.
"Mai Tử, nhìn thấy chị dâu về có vui không?"
Tần Mai đỏ mặt, "Vui ạ."
Lúc này, Tần Dã nói thêm một câu, "Mỗi ngày con bé đều ngóng trông em trở về, đêm qua còn đòi hôm nay tới đón mọi người nữa."
Anh cũng nói thầm trong lòng một câu……Mỗi ngày anh cũng đều trông ngóng em trở về.
Chỉ là thật sự không biết ba mẹ vợ sẽ cùng đến đây.
Trong lòng có chút hoảng loạn, bọn họ tới có mang vợ anh đi không?
Chẳng lẽ, ba mẹ vợ đến để chia cắt hai người bọn họ ra sao? Sau đó mang vợ anh trở về thành phố?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại nghĩ thêm ngàn vạn cách để cứu vãn.