Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:56:21
Lượt xem: 180

Nhưng mà Lưu Đại Thắng lại lập tức bắt được đầu xe đạp, "Cô không được đi, cô đ.â.m em gái tôi bị thương, mau lấy tiền ra cho em ấy trị thương."

Bà lão nghe được lời này của con trai, lập tức hưởng ứng, "Đúng vậy, cô đ.â.m con gái tôi như vậy rồi nên không được đi, mau bồi thường tiền."

Dung Yên cười lạnh một tiếng, "Các người không hỏi cô ấy xem, vết thương trên người cô ấy là do tôi đ.â.m sao?"

Quay đầu nhìn về phía Lưu Hồng, "Lưu Hồng, cô tự mình nói xem thương thế của cô là do tôi đ.â.m sao?"

Vốn dĩ Lưu Hồng muốn lắc đầu, nhưng mà khi nhìn thấy một thân quần áo đẹp của Dung Yên thì đột nhiên cô ta trở nên do dự.

Nếu như cô ta bắt Dung Yên bồi thường tiền, như vậy thì trong nhà có phải sẽ không ép cô ta gả chồng nữa không?

Nghĩ đến đây, cô ta tránh đi ánh mắt của Dung Yên, sau đó cúi đầu xuống.

Dung Yên nhìn thấy cô ta cúi đầu xuống thì tức giận tới mức bật cười, quả nhiên là không thể tùy tiện phân phát lòng tốt.

Lúc nãy cô còn nể tình cô ta là bạn học của nguyên chủ, nên muốn giúp đỡ một chút, kết quả? Thì lại thế này?

Xùy……

Tuy người nhà họ Lưu không hài lòng với việc Lưu Hồng không nói lời nào, nhưng ít ra cô ta vẫn không nói câu không phải.

"Được rồi, đừng nhìn em gái tôi nữa, mau bồi thường tiền đi, nếu không, cô đừng nghĩ đi được." Lưu Đại Thắng đang nghĩ xem nên đòi tiền bồi thường của cô bao nhiêu là đủ.

Bà lão cũng phụ họa, "Đúng vậy, bồi thường tiền, nếu như không bồi thường thì để lại xe đạp đi."

Ánh mắt bà lão nhìn chằm chằm vào cái xe đạp, trong lòng cân nhắc xem có thể bán được bao nhiêu tiền.

Mà Trịnh Hạ lại càng vui vẻ hơn.

Nếu mà mẹ Dung ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ này.

Người phụ nữ này là người mà ngày đó Dung Yên đi đánh gia đình Dung Văn Trạch, bà ấy đi sau, kết quả lại tông trúng một người rồi bị ăn vạ một khối tiền.

Không nghĩ đến một nhà này đều muốn tống tiền.

Dung Yên nhìn sắc mặt tham lam của bọn họ, cười lạnh một tiếng, "Muốn tiền? Được thôi! Vậy bây giờ đi đồn công an, nhưng mà nếu như công an biết mấy người muốn tống tiền người khác giữa ban ngày ban mặt thì không biết sẽ xử lí các người như thế nào đây?"

Lưu Đại Thắng tức giận trừng mắt, "Cô hù dọa ai đấy? Tự mình đụng trúng em gái tôi, không muốn phải bồi thường tiền, vậy thì đúng là nằm mơ?"

Bà lão không kiên nhẫn, "Nói nhảm với cô ta nhiều như vậy để làm gì? Nếu như cô ta không muốn đưa tiền, vậy thì bắt cô ta để tiền lại."

Lưu Đại Thắng tiến lên muốn giành lấy xe đạp.

Sắc mặt Dung Yên lạnh lùng, trực tiếp đánh một quyền vào đôi mắt của Lưu Đại Thắng.

Trực tiếp đánh thành một bóng đen.

Dường như người nhà họ Lưu không nghĩ tới một cô nhóc nhìn nhỏ yếu như này lại đánh người.

Chờ sau khi mấy người bọn họ phản ứng lại, Trịnh Hà và mẹ chồng là Lưu bà tử muốn đánh lại Dung Yên……

Mà Lưu Hồng chỉ biết trợn mắt nhìn……Cô ta không biết mình nên phản ứng lại như thế nào.

Dung Yên nhìn hai người đang lao tới, trực tiếp dùng một chân đá văng Trịnh Hạ, còn bà già kia, cô cũng không đá bà ta, mà là trực tiếp né tránh, đẩy xe đạp ra xa, sau đó dẫm một chân lên người Lưu Đại Thắng còn đang quỳ rạp trên mặt đất chưa đứng lên được.

Cô nhìn bà già kia còn muốn lao đến, "Bà đừng có mà lao đến đây, nếu không, tôi sẽ đạp c.h.ế.t người này”

Nhà họ Lưu chỉ có một đứa con trai này, bà Lưu tất nhiên bị dọa sợ, "Mày dám……"

"Tôi có cái gì không dám? Các người ở chỗ này tống tiền tôi, tôi còn không được đánh trả sao? Nói như thế nào thì cũng là ba đánh một đấy!" Dung Yên nhìn có người vây lại đây, chạy đến chỗ người nọ nói một tiếng: "Thím, phiền toái thím báo cảnh sát giúp tôi, cả gia đình này đang muốn tống tiền tôi! Sau khi quay về, tôi sẽ cho dì hai đồng tiền chạy vặt"

Bác gái đi ngang qua chỉ muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới còn chưa hóng được chuyện gì mà đã được hai đồng tiền."

Loại chuyện tốt này thì có ai sẽ từ chối chứ?

Vì thế vội vàng gật đầu, "Được, tôi sẽ đi báo án ngay đây."

Người nhà họ Lưu nóng nảy, "Không được đi."

Trịnh Hạ tay nhanh lẹ mắt kéo người lại, "Bà không được đi."

"A, cô buông tôi ra." Bác gái qua đường rất tức giận, đây không phải là đang cản trở việc kiếm tiền của bà ấy sao?

Trịnh Hạ siết chặt không buông tay, "Không được đi, chúng tôi chỉ đang nói giỡn thôi……"

Bà Lưu cũng không muốn đi đến đồn công an, như vậy thì rất mất mặt, dù cho có chuyện gì thì bọn họ cũng không muốn đi.

Vì vậy đành phải đen mặt nói, "Đúng vậy, chúng tôi chỉ đang nói giỡn với cô ta thôi……Người này có quen biết với con gái tôi."

Bà ta duỗi tay đẩy người ở bên cạnh, trừng mắt, "Lưu Hồng, mày là người c.h.ế.t sao? Còn không nhanh nói vài câu đi?"

Tất nhiên, Lưu Hồng cũng không muốn đi đến đồn công an, ở trong suy nghĩ của cô ta, việc phải đi lên đồn công an cũng rất mất mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-97.html.]

Vì vậy nên tiến lên, "Dung Yên, xin lỗi, vừa rồi mẹ tôi và anh trai tôi chỉ nói đùa với cô thôi……Cô đừng so đo với bọn họ……"

Dung Yên nhìn cô ta, không do dự tát cho cô ta một cái.

Lưu Hồng trừng lớn đôi mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Cô, cô đánh tôi?"

Dung Yên cười lạnh, "Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ giỡn với cô thôi, cô sẽ không so đo chứ?"

Đôi mắt Lưu Hồng nháy mắt đỏ lên, bản thân cô ta đã đáng thương như vậy, thế mà Dung Yên còn muốn bắt nạt cô ta nữa, "Cô…Tôi xem cô là bạn bè, không nghĩ đến cô lại đánh tôi……"

"Đừng, tôi với cô cũng không phải bạn bè gì, cô không xứng làm bạn bè của tôi, tôi không giống như cô, là một người phản bội tính kế bạn bè của mình dù cho người ấy đã sẵn lòng giúp đỡ mình. Về sau nhìn thấy tôi thì phải cách xa tôi ra, nếu không tôi gặp một lần sẽ đánh một lần."

Dung Yên hiểu rõ một câu……Đó chính là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Không cần phải đồng tình làm gì.

Cô cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đẩy xe đạp rời đi.

Lưu bà tử kia lại không muốn để cho cô rời đi, "Cô đánh người còn muốn bỏ đi sao?"

"Không được đi? Được thôi! Vị thím này, tôi ra giá năm đồng tiền, làm phiền thím giúp tôi báo cảnh sát với."

Bác gái qua đường vừa nghe thấy có năm đồng tiền, đôi mắt của bà ấy sáng lên.

"Mau buông tôi ra……"

Lúc bày Trịnh Hạ lại càng không dám buông ra, "Mẹ, để cho cô ta đi đi……"

Sắc mặt Lưu bà tử vô cùng khó coi.

Dung Yên nhìn về phía bà ta, "May mắn cho bà là hôm nay tôi không muốn đánh đ.ấ.m gì ở đây, nếu không, nhất định tôi sẽ đưa bà vào tù ăn cơm. Muốn tống tiền người ta thì đôi mắt phải tinh tường lên một chút, không phải người nào cũng là đối tượng tống tiền của bà, lần sau nếu còn thua trong tay tôi, thì tôi sẽ cho các người ngồi tù đến khi tóc đã bạc mới được ra."

Sau khi nói xong, cô cũng không thèm nhìn về phía Lưu Hồng mặt đang đầy nước mắt, trực tiếp đạp xe đạp rời đi.

Trong mắt Lưu Hồng toàn là nước mắt, vì sao Dung Yên lại có thể tàn nhẫn như vậy?

Cho dù là bồi thường tiền……Bồi thường cho cô ta một chút, cùng lắm thì sau này có tiền cô ta sẽ trả lại.

Dung Yên vừa đi thì Trịnh Hạ đã buông người bác gái qua đường ra, sau đó hung hắng liếc mắt trừng Lưu Hồng một cái, "Nếu như anh mày mà bị thương nặng, thì nhất định tao sẽ không tha cho mày."

Lưu bà tử nghe thấy lời này thì lo lắng cho con trai lớn, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng kêu rên của con trai, bà ta lại càng đau lòng hơn.

"Đại Thắng, con sao rồi? Bị thương chỗ nào?"

Lưu Đại Thắng được vợ ông ta đỡ dậy, ông ta trừng mắt về phía Lưu Hồng, "Mày chạy cái rắm? Về nhà ngay cho tao?"

Lưu Hồng bị mắng thì run bần bật, cô ta thậm chí còn không dám phản bác.

Lưu bà tử nhìn thấy con trai bị đánh, quay đầu cho Lưu Hồng hai cái tát, "Mày đi về với tao”

Nếu không phải do cô ta thì con trai cũng sẽ không bị con tiện nhân kia đánh.

Lưu Hồng bị Lưu bà tử túm đi, cô ta vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi……Trong lòng không khỏi oán giận Dung Yên, nếu không phải do Dung Yên đụng phải cô ta thì cô ta đã đã sớm chạy thoát rồi.

Trò khôi hài của đám người nhà họ Lưu cũng không làm cho Dung Yên bận tâm, cô đạp xe về đến nhà.

Mẹ Dung nhìn thấy cô trở về, "Tại sao lại ra ngoài lâu như vậy?"

Dung Yên cố ý nhỏ giọng nói: "Con mua một chút đồ vật ở chợ đen, nên đi tới bưu cục gửi trở về."

Mẹ Dung vừa nghe thế đã lập tức hỏi: "Vậy con có đủ tiền không?"

Dung Yên: "Con có đủ tiền rồi, ngoại trừ lần trước mẹ đưa hai trăm đồng, thì hôm nay con lại bán hai cây nhân sâm ở chợ đen, con không thiếu tiền."

Mẹ Dung: ……

Nếu không thiếu tiền thì con bán nhân sâm làm gì?

Còn có, sao bà ấy lại không thấy được con gái lấy nhân sâm ra lúc nào?

Lấy ra từ chỗ nào chứ?

"Mẹ, mẹ đã thu dọn lại đồ vật hết chưa?" Dung Yên đổi đề tài.

Mẹ Dung lập tức gật đầu, "Đã thu dọn sắp xong rồi."

"Thu dọn tốt thì được, đừng mang quá nhiều đồ vật, nếu không thì chúng con cầm đi rất vất vả”

Mẹ Dung trợn mắt nhìn cô một chút, "Mẹ có thể không biết sao? Được rồi, con lấy đồ của con đi, lát nữa mẹ đi nấu cơm."

Dung Yên cười, đi theo sau lên lầu.

Cô mua vé xe lửa vào lúc tám giờ, cho nên bảy giờ ngày hôm sau bọn họ đã chuẩn bị đi đến nhà ga.

Loading...