Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:56:16
Lượt xem: 134
Cùng ngày giao thừa, nhà Tần Dã hơi khác so với những năm trước, có thêm vài món ăn.
Còn về chuyện tiền mừng tuổi, mấy năm trước không có, năm nay cũng không có.
Tần Mai không hề có ý kiến gì với chuyện này, mong muốn duy nhất của cô bé trong năm mới là mong chị dâu cả và anh hai về nhà sớm.
Hai giờ sáng, Tần Dã không hề cảm thấy buồn ngủ, trong đầu anh chỉ nghĩ đến vợ mình.
Kể từ đêm đó, tình cảm của anh dành cho cô ngày càng nhiều hơn.
Trước đây cô là người như thế nào... Anh hoàn toàn không để ý đến điều đó, cũng không thể nhớ được.
Tất cả những gì anh nghĩ đến là những chuyện nhỏ nhặt mà hai người đã làm với nhau trong những ngày qua...
Anh nghĩ nếu lần này vợ anh quay lại, liệu bọn họ có thực sự là vợ chồng không?
Trong lúc mơ mơ màng màng... Trong bóng tối, anh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đó khá dữ tợn.
Tần Dã nhanh chóng cầm cái áo ở đầu giường khoác lên người, sau đó xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc nhìn thấy hai bóng đen đi ra từ cổng nhà.
Tần Dã nhìn thấy bóng đen, trên mặt tràn đầy địch ý.
Điều quan trọng nhất là dường như bọn họ đang khiêng một người... Rõ ràng là em gái anh.
Điều này khiến Tần Dã vô cùng tức giận, lập tức xông về phía trước...
Hai người không ngờ lại khiến Tần Dã giật mình tỉnh lại nhanh như vậy, bây giờ muốn chạy có lẽ đã muộn rồi, cho nên có một người đẩy người còn lại: “Anh mau đi đi, tôi cản anh ta lại.”
Đối phương thấy thế, bước chân cũng nhanh hơn, đi ra khỏi cổng trước rồi chạy, hướng anh ta chạy là hướng lên núi...
Hai mắt Tần Dã lập tức đỏ lên, nhìn người đang lao về phía mình, lập tức đạp một cước về phía anh ta.
Người đàn ông kia thấy vậy, nhanh chóng né tránh đòn tấn công, anh ta nhanh chóng rút d.a.o ra, một lần nữa đ.â.m về phía Tần Dã.
Tần Dã không ngờ người đàn ông này có thể tránh được chân mình, đồng thời còn có d.a.o nữa, lại đá ra... một cước đá văng con d.a.o đi.
Cổ tay của người đàn ông kia cũng bị đau, anh ta biết mình không phải đối thủ của Tần Dã, cho nên không dám ham đánh, trực tiếp quay người bỏ chạy...
Sao Tần Dã có thể để cho anh ta chạy trốn như vậy?
Tốc độ của Tần Dã nhanh hơn người đàn ông kia, anh chạy lấy đà, sau đó nhảy lên đá một cú, đá người đàn ông kia ngã xuống đất.
Bây giờ anh không thể lãng phí thời gian, cho nên trực tiếp vỗ một cái… đánh người đàn ông kia ngất xỉu.
Sau đó nhanh chóng đuổi theo hướng phía sau núi.
Dù sao thì anh cũng tương đối quen thuộc với địa hình, cộng thêm thời gian đối phương chạy cũng không dài, cho nên chưa đến 5 phút anh đã đuổi kịp người đàn ông còn lại rồi.
“Đừng tới đây, nếu không... Tao sẽ g.i.ế.c con bé...” Người đàn ông này rất hoảng sợ, con d.a.o trong tay lập tức gác lên cổ Tần Mai.
Anh ta không ngờ người này lại đuổi kịp nhanh như vậy.
Tần Dã lửa giận ngập trời, nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, như vậy người đàn ông trước mắt đã có thể c.h.ế.t vô số lần.
“Thả con bé ra.”
Người đàn ông đó hoàn toàn không dám buông tay, đương nhiên cũng sẽ không nghe lời.
Nếu thật sự buông cô bé trong tay ra, anh ta cảm thấy mình nhất định sẽ c.h.ế.t thảm.
Nghĩ tới đây, con d.a.o lại đến gần cổ Tần Mai thêm vài phần, mũi d.a.o đã hơi đ.â.m vào da thịt.
Mặc dù đau nhức nhưng Tần Mai vẫn chưa tỉnh lại, hiển nhiên là bị thứ gì đó làm cho bất tỉnh rồi.
Dưới ánh trăng, Tần Dã có thể nhìn rõ động tác của người đàn ông này, anh vô cùng tức giận.
Cả người lập tức tràn ngập sự bạo ngược.
“Buông con bé ra, tôi sẽ tha cho anh.”
Người đàn ông có sự tự tin, anh ta chỉ cần tóm chặt cô bé này là được rồi.
“Mày đánh gãy một chân của mình thì tao sẽ thả con bé ra…”
Tần Dã tức giận tới cực điểm ngược lại khiến anh trông bình tĩnh lạ thường, khiến anh trông càng khủng bố và khiến người khác sợ hãi hơn.
Đặc biệt là vào ban đêm.
Người đàn ông kia thấy anh như vậy, chân của anh ta có chút mềm nhũn.
Có lẽ vì anh ta quá căng thẳng, cho nên không khống chế được lực của con d.a.o trong tay, mũi d.a.o đ.â.m vào da thịt thêm một chút nữa.
Lần này Tần Mai đau đớn tỉnh lại, mở mắt ra liền phát hiện đây không phải nhà mình, mà là ở trong rừng rậm... Đặc biệt là cô bé còn đang bị khống chế.
Cô bé sợ đến mức không khóc ra tiếng được, mà chỉ rơi nước mắt.
Tần Mai mở to mắt, im lặng rơi nước mắt, khiến trong lòng Tần Dã vô cùng đau đớn.
Nhưng dù sao mũi d.a.o cũng quá gần cổ em gái, anh cũng không dám hành động tùy tiện.
“Mau lên, nếu không, tao sẽ đ.â.m vào...” Người đàn ông khá nóng vội, cũng khá hoảng sợ, dù sao nếu như trời sáng thì anh ta thật sự rất khó rời đi.
Tần Dã nhìn anh ta chằm chằm, sau đó anh gật đầu, chậm rãi cúi xuống...
Người đàn ông nhìn thấy hành động này của Tần Dã, anh ta càng khẩn trương hơn, hai mắt nhìn chằm chằm, chỉ sợ Tần Dã sẽ giở trò gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-93.html.]
Cho nên đã xem nhẹ Tần Mai.
Tần Mai cúi đầu, cắn vào bàn tay đang bóp cằm mình, cắn thật mạnh...
“A...” Người đàn ông đau đớn kêu lên, anh ta vô thức buông tay ra.
Động tác của Tần Dã càng nhanh hơn, viên đá nhỏ anh vừa cúi xuống nhặt được lập tức bay về phía người đàn ông kia, trúng vào cổ tay đang cầm d.a.o của anh ta.
Con d.a.o rơi xuống đất ngay lập tức.
Cùng lúc đó, Tần Dã đã lao tới, khống chế người đàn ông này.
Lần này, anh vung nắm đấm... Đánh đến nỗi người đàn ông kia chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Trong khi đó, Tần Mai đứng bên cạnh lại che miệng, im lặng rơi nước mắt.
Tần Mai run rẩy, cô bé thực sự vô cùng sợ hãi.
Tần Dã nhìn thấy người đàn ông này bị đánh đến nỗi giống như con cá c.h.ế.t mới dừng lại.
Vì nếu như anh đánh c.h.ế.t người đàn ông này thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình, vì loại cặn bã không biết ở đâu ra này mà làm bẩn tay mình thật sự không đáng.
Suy cho cùng, anh vẫn còn một tương lai tốt đẹp, anh còn muốn sống cả đời với vợ anh nữa.
“Nói, mày là ai? Sao lại bắt em gái tao?”
Người đàn ông bị đánh đến nỗi thở thoi thóp kia, anh ta không mở miệng,
Tần Dã thấy anh ta như vậy thì cười lạnh một tiếng, sau đó nhặt con d.a.o lúc nãy lên, quay đầu lại: “Mai Tử, em xoay người lại đi.”
Tần Mai sững người, chậm rãi xoay người lại, nhưng mà cô bé càng rơi nhiều nước mắt hơn nữa.
Sau khi Tần Dã nhìn thấy em gái đã xoay người lại, anh liền kề d.a.o vào động mạch chính trên cổ người đàn ông, dùng giọng vô cùng lạnh lùng mà nói: “Nói hay không?”
Lúc này, người đàn ông vô cùng sợ hãi, cố gắng mở to đôi mắt sưng tấy, “... Tôi, tôi nói...”
Chỉ là anh ta vẫn con chưa nói dứt lời đã nghe thấy “Ầm” một tiếng... Sắc mặt Tần Dã nháy mắt thay đổi.
Anh nhanh chóng xoay người lại, mới phát hiện em gái đã té xỉu nằm dưới đất rồi.
Lúc này, anh đâu còn quan tâm đến chuyện truy hỏi lai lịch của người đàn ông kia nữa, đá một cước khiến người đàn ông đó bất tỉnh, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tần Mai.
Tần Dã vội vàng hét lên: “Mai Tử, Mai Tử...”
Đôi mắt của Tần Mai nhắm chặt, ngay cả đôi môi khép kín dưới ánh trăng cũng là màu xanh đen, rõ ràng là cô bé phát bệnh rồi.
Thấy em gái như vậy, Tần Dã biết không ổn, cho nên anh nhanh chóng bế cô bé lên, chạy thẳng xuống núi...
Về phần người đàn ông phía sau khi bị anh đá bất tỉnh thì anh không thể quan tâm đến chuyện đó được nữa.
Tần Dư ôm em gái về nhà, người lúc nãy bị anh đá bất tỉnh ở cửa nhà đã không thấy đâu nữa, hình như đã bỏ chạy.
Nhưng mà, bây giờ Tần Dã không quan tâm tới chuyện này nữa, anh bế Tần Mai về phòng của cô bé.
Sau đó anh đặt Tần Mai lên giường, nhanh chóng thắp ngọn đèn dầu.
“Mai Tử, Mai Tử, em dậy đi...”
Anh gọi mấy lần cũng vô ích, hơn nữa sắc mặt của Tần Mai đã xanh mét rồi, thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Tần Dã vô cùng lo lắng, đột nhiên anh nhớ tới mấy viên thuốc Dung Yên để lại, nói là thuốc cấp cứu.
Anh cũng không hiểu, dù sao lúc này, thuốc này giống như cọng rơm cứu mạng.
Nhanh chóng về phòng lấy thuốc... Tần Dã dùng tay mở miệng Tần Mai ra trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng cô bé.
Anh vô cùng lo lắng... có nên đưa em gái đến bệnh viện bây giờ không?
Anh quay vào nhà lấy tiền, lại cầm thêm một chiếc áo khoác bông to dày, chuẩn bị đưa em gái đến thẳng bệnh viện điều trị nếu thuốc không có tác dụng...
Năm phút này đối với Tần Dã mà nói thật sự chính là cực hình.
Ánh mắt anh dán chặt vào Tần Mai... Mãi đến khi màu xanh thẫm trên mặt cô bé dần nhạt đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tần Mai lúc này cũng mở mắt ra.
Tần Dã vừa nhìn thấy em gái mở mắt liền rất vui mừng: “Mai Tử, em thế nào rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tần Mai nhìn thấy anh cả đang vô cùng lo lắng, liền vội vàng lắc đầu.
Cô bé xoay chuyển tròng mắt, nhận ra đây là nhà của mình, cảm giác vô cùng sợ hãi kia dần giảm lại, nhưng mà, trong mắt cô bé vẫn tràn đầy sợ hãi.
Tần Dã đương nhiên nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của em gái, liền an ủi cô bé: “Mai Tử, đừng sợ, anh cả ở đây.”
Tần Mai không ngừng rơi nước mắt.
Cả người vẫn còn đang run bần bật, rất rõ ràng, chuyện vừa xảy ra thật sự khiến cô bé sợ hãi đến cùng cực.
Cô bé cũng không biết tạo sao trong lúc ăn tết lại có người xém chút đã đưa cô bé đi rồi.
Tần Dã đưa tay vuốt tóc em gái, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Có anh cả ở đây, đừng sợ…”
Về phần hai người đó.
”Mai Tử, em ở nhà, anh cả đi bắt người đàn ông kia về...”
Tần Mai vừa nghe thấy anh cả sắp rời đi liền vội vàng giơ tay nắm lấy tay áo anh.