Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 92

Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:56:14
Lượt xem: 140

Tần Dã bước vào trong sân.

Thiết Trụ lập tức vào trong phòng, đếm mấy đồng tiền rồi đi ra.

“Đây là năm mươi đồng, anh cầm lấy đi, sau này có rồi trả lại cho tôi!”

Nhưng mà, Tần Dã không lấy nhiều như vậy, anh trực tiếp rút ra hai tờ mười đồng “Đủ rồi.”

Anh lại không mua thứ gì, cho nên không cần phải nợ nhiều tiền như vậy.

Thiết Trụ thấy vậy cũng không ép buộc.

“Lát nữa là đến buổi trưa rồi, anh cứ ăn luôn ở nhà tôi rồi về đi.”

“Không cần” Sau khi Tần Dã nói ra hai chữ này, xoay người đi ra ngoài.

Thiết Trụ nhìn bóng dáng rời đi của anh, không nhịn được mà cao giọng nói rằng: “Tần Dã, sau này anh vẫn nên ở chung với chị dâu nhiều chút thì tốt hơn.”

Nhìn đi, chỉ cần có chị dâu ở đây, anh chàng Tần Dã này hình như không xảy ra chuyện gì xui xẻo cả.

Chị dâu vừa đi, lại bắt đầu rớt tiền một cách kỳ lạ rồi.

Tần Dã không để ý tới anh ấy, đạp xe rời đi, anh quay lại bưu điện...

Dung Yên không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên kia, cũng không biết chuyện Từ Khả đã ra ngoài.

Bây giờ cô đang nhìn Tần Dư g.i.ế.c gà.

“Em có làm được không? Không được thì cứ để chị làm đi?”

Tần Dư:……

Con trai có thể nói không được không?

Tất nhiên là không thể được.

Tần Dư cứng đầu trả lời lại một câu: “Tất nhiên là em làm được, em cũng không phải chưa từng g.i.ế.c gà.”

Dung Yên nghe thấy câu này, cô không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng.

Cách g.i.ế.c gà của cậu bé thực sự rất thú vị, trông như thể cậu bé đã g.i.ế.c rất nhiều gà vậy.

Nhưng mà, Tần Dư vẫn khéo léo g.i.ế.c c.h.ế.t con gà trong tay, sau đó dùng nước nóng để vặt lông gà...

Mẹ Dung từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy gà trong chậu đã được làm rất sạch sẽ, bà không nhịn được khen ngợi con gái: “Hôm nay con g.i.ế.c thịt con gà này không tệ đâu, làm lông cũng rất sạch sẽ.”

Dung Yên: ...

“Mẹ ơi, mẹ đừng đổ công lao này lên đầu con, con gà này là Tiểu Dư g.i.ế.c đó, cả việc vặt lông và làm sạch đều do thằng bé làm hết.”

Mẹ Dung: ...

Bà thực sự không nói nên lời, con gái của bà ấy có thể làm người được không? Bản thân đã lớn chừng nào rồi, lại để một đứa trẻ g.i.ế.c gà, lỡ như cắt trúng tay thì phải làm sao?

Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt của mẹ cô, liền vội vàng nói:

“Mẹ, mẹ đừng trừng mắt nhìn con nữa, hôm nay Tiểu Dư đã mười ba tuổi rồi, thằng bé là đàn ông, làm việc nhất định phải cẩn thận, g.i.ế.c gà không là gì, nếu lần sau có cơ hội, bảo thằng bé g.i.ế.c lợn cũng được luôn đó.”

Có cảm giác như mình đang được chị dâu cả khen ngợi, nhưng lại không giống lắm.

Cho nên nói... Cậu ấy không có văn hóa thế này thật sự không ổn, ngay cả lời nói cũng nghe không hiểu rồi

Mẹ Dung cảm thấy nếu không phải đêm giao thừa thì bà ấy cũng muốn đánh con gái ruột của mình rồi, nhìn xem, đây là lời nói của con người sao?

Bà ấy lười quản đứa con gái mồm miệng lanh lợi này.

Quay đầu nhìn Tần Dư, bà ấy tươi cười rạng rỡ, “Tiểu Dư, đừng nghe lời chị dâu cháu, cháu làm xong chuyện này rồi thì đừng làm nữa, mau đi chơi đi, chỗ này cứ giao cho thím là được rồi, hôm nay để thím chuẩn bị một bữa cơm tất niên thịnh soạn cho cháu nhé.”

“Thím, để cháu giúp thím! Cháu có thể gói sủi cảo, thái thịt, rửa rau.” Tần Dư sao có thể để mình nhàn rỗi được?

Cơm tất niên ở nhà chị dâu cả được chuẩn bị quá thịnh soạn rồi thì phải, vừa có gà vừa có cá, còn có thịt nữa.

Không chỉ như vậy, mà còn có rất nhiều món ăn khác.

Đời này cậu ấy chưa bao giờ ăn tết thịnh soạn như vậy.

Mẹ Dung muốn mở miệng từ chối, nhưng Dung Yên đã lên tiếng trước: “Mẹ, để thằng bé làm đi! Nếu có cảm giác tham dự, như vậy thì mới có hương vị năm mới với gia đình được.”

Mẹ Dung nheo mắt nhìn con gái: “Nếu đã vậy thì con cũng làm chung đi! Đừng chỉ nói mà không làm.”

Có vẻ như cô đã tự gài mình tham gia vào.

“……Được.”

Không phải chỉ là làm một chút việc thôi sao? Cô cũng có thể làm được.

Cho nên cả ba người cùng nhau vào bếp.

Tần Dư đương nhiên là người giỏi làm việc, còn Dung Yên đảm nhận công việc nhóm lửa.

Mẹ Dung muốn nói con gái mình không biết xấu hổ, Tiểu Dư không phải nên làm việc dễ dàng như nhóm lửa sao?

Bởi vì sức khỏe của cha Dung đang dần được cải thiện, đến bây giờ ông ấy đã có thể ăn được một bát cháo đặc hơn chút.

Cho nên mẹ Dung đang có tâm trạng rất tốt.

Vốn dĩ, năm nay chắc chắn gia đình nhà bà sẽ phải trải qua một cái tết u ám.

Bây giờ... Bà ấy cảm thấy mình nên làm nhiều đồ ăn hơn.

Ba người nói chuyện cười đùa trong bếp, cha Dung vô cùng hâm mộ, bây giờ ông ấy vẫn chưa thể rời khỏi giường.

Con gái nói rằng ông ấy vẫn phải nằm nửa tháng.

Vào lúc này, lời nói của con gái... đối với ông ấy mà nói thì tương đương với thánh chỉ, bắt buộc phải chấp hành theo.

Bữa cơm tất niên rất phong phú.

Không chỉ có có rất nhiều đồ ăn, còn có rất nhiều thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-92.html.]

Cả nhà ăn cơm rất vui vẻ, mặc dù cha Dung chỉ ăn cháo, nhưng ông ấy cũng đã rất hài lòng rồi.

Đêm giao thừa tất nhiên là phải thức khuya, sau khi mọi người ăn xong thì đi tắm trước.

Khi bước ra, tất cả mọi người đều vây quanh lò than đặt trong phòng khách.

Mẹ Dung lấy ra hai phong bao lì xì màu đỏ đưa cho Tần Dư một cái: “Tiểu Dư, cháu nhận tiền mừng tuổi này đi.”

Tần Dư sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không, cháu không thể nhận được đâu.”

Trong khoảng thời gian này, cậu ấy ở nhà thím, mỗi ngày ăn rất nhiều thịt cá, thím cũng mua cho cậu ấy mấy bộ quần áo, đều là tiền cả đó!

Bây giờ thím lại còn muốn cho cậu ấy tiền mừng tuổi... Sao cậu ấy có thể nhận được chứ?

Tuyệt đối không thể.

“Ôi, cho em thì cứ nhận đi, khách sáo gì chứ? Chị cũng muốn lấy nữa đó. ”Dung Yên trực tiếp nhét bao lì xì vào tay Tần Dư.

Sau đó cô xòe tay về phía mẹ: “Mẹ ơi, cái bao lì xì này là cho con phải không? Đưa cho con đi! Con xem thử có bao nhiêu tiền.”

Mẹ Dung bị con gái chọc cười: “Đây, cho con này.”

Dung Yên lập tức cầm lấy, mở ra xem... Hay lắm, 10 đồng.

Đây là chiếc bao lì xì ít tiền nhất mà cô từng nhận được trong đời.

Nghĩ lại lúc đó, cha ruột của cô luôn lì xì mấy con số lận đó.

“Tần Dư, em không xem thử sao?”

Tần Dư:……

Cậu ấy còn không biết ngại mà xem sao?

Nhưng mà, khi thấy chị dâu cả nhìn mình chằm chằm, cậu bé đành phải mở ra xem, phát hiện trong đó cũng có 10 đồng.

Đây là chiếc bao lì xì mừng tuổi nhiều tiền nhất mà Tần Dư từng nhận được trong đời.

Cảm giác cầm vô cùng phỏng tay.

“Thím ơi, số tiền này nhiều quá, thím cho cháu 5 xu là được rồi ạ.”

Tần Dư nói xong, cậu bé định trả lại.

Mẹ Dung đau lòng trước sự hiểu chuyện của cậu bé, “Cầm đi...”

Còn chưa nói hết câu, đã bị Dung Yên cướp lời rồi, “Mẹ chị không thiếu tiền đâu, cho em thì cứ cầm đi, nếu không thì chị cầm giúp em nhé...?”

Mẹ Dung trừng con gái một cái, còn muốn mặt mũi không vậy?

“Đừng nghe lời chị dâu cả của cháu, tiền lì xì cháu cứ tự mình giữ lấy.”

Tần Dư đành phải cất tiền đi, trong lòng cậu bé vô cùng ấm áp.

Tiền mừng tuổi nhiều nhất trong đời này khiến trái tim cậu bé nóng lên.

Cậu ấy thích ở đây, cũng thích thím và chị dâu cả của mình.

Mẹ Dung nhìn con gái mình

Ánh mắt này... nhìn đến nỗi Dung Yên tê dại cả da đầu, chỉ có thể hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như vậy?”

“Con là chị dâu cả, không nên thể hiện chút tâm ý à?” Mẹ Dung kinh ngạc hỏi.

Tần Dư vừa nghe là chuyện liên quan đến mình, vội vàng xua tay: “Không cần...”

Cậu ấy đã có số tiền khổng lồ là mười đồng rồi, còn lấy nữa? Vậy sao mà được.

Dung Yên thật sự có chuẩn bị rồi, nhưng cô đã chuẩn bị hai mươi đồng.

Ban đầu, cô muốn cho nhiều hơn, theo cách chi tiêu hào phóng trước đây của cô, lì xì mười đồng, hai mươi đồng kiểu này làm cô cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng sau đó cô nghĩ rằng hai mươi đồng ở đây là một số tiền rất lớn, tương đương với một tháng lương của công nhân bình thường ở nhà máy rồi.

Thế thì cô cảm thấy khá nhiều rồi.

Nhưng mà, bây giờ cô vẫn nên chuẩn bị một bao lì xì khác giống mẹ cô là được rồi.

Cho nên, cô đưa bao lì xì mình đã chuẩn bị xong cho Tần Dư và nói: “Đây, năm mới vui vẻ!”

“Cháu ngây người làm gì vậy? Nếu chị dâu cả đưa cho cháu, vậy thì cứ nhận lấy đi.”

“Cám ơn chị dâu cả!” Tần Dư đành phải nhận bao lì xì.

Chỉ là ăn tết, cậu ấy lại có nhiều tiền đến như vậy.

Đây thật sự là chuyện trước giờ cậu bé chưa từng nghĩ đến.

Thức đêm giao thừa đối với Dung Yên mà nói vẫn là khá mới lạ, ít nhất là trước đây cô chưa từng làm việc này.

Nhưng mà, nhà cô không có TV, cho nên chỉ có thể trò truyện và cắn hạt dưa, khá nhàm chán.

Đã mười hai giờ, mẹ Dung mở miệng nói Dung Yên và Tần Dư về phòng: “Hai đứa về phòng ngủ đi!”

Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, thật sự không cần đợi đến bình minh.

“Vậy được, con về phòng ngủ trước đây, mẹ, mẹ cũng đi ngủ sớm đi.”

“Được rồi, mẹ biết rồi, con đi ngủ sớm đi, ngày mai dậy sớm. Ngày đầu tiên của năm mới, con phải dậy sớm, có nghĩa là năm mới con sẽ chăm chỉ.”

Dung Yên: ...Có chuyện như vậy sao?

Nếu là sự thật, vậy thì cô muốn đi ngủ dậy muộn chút vẫn tốt hơn, như vậy không phải năm mới cô có thể ngủ nướng suốt sao?

Tần Dư nói mình có thể đi ngủ muộn hơn, nhưng lại bị mẹ Dung đuổi về phòng: “Cháu còn nhỏ, ngủ sớm đi thì mới cao được.”

Chà, chiều cao là nỗi đau của cậu bé.

Cho nên Dung Yên và Tần Dư ai về phòng nấy ngủ.

Loading...