Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:54:25
Lượt xem: 174
Có 300 đồng tiền của mẹ ông ta, ông ta sẽ không cần ra ngoài vay mượn nữa.
Hơn nữa mượn bên ngoài rồi bao giờ mới trả được hết chứ? 300 đồng đâu phải ít ỏi gì.
Bà Dung nhìn ông ta thật lâu, sau đó lấy xấp tiền từ trong túi đưa ra.
Dung Văn Trạch vui vẻ vội vàng cầm lấy.
Rồi quay đầu nhìn về phía Dung Yên, lạnh giọng: “Đây, theo như lời cô nói, cô viết giấy đi.”
Dung Yên mặt vô biểu tình bảo ông ta: “Ông không cần vào cùng đâu, sau khi tôi viết xong sẽ cho cha tôi ký tên, sau đó sẽ đưa giấy lên sở bất động sản.”
Nói xong liền xoay người đi vào.
Dung Văn Trạch:....
Mẹ Dung không có rời đi, bà ta đứng chắn ở cổng lớn, hiển nhiên là không muốn để ba người này vào nhà.
“Chị dâu, em muốn gặp anh cả….” Dung Văn Trạch hậu tri hậu giác phản ứng lại….Cha của nha đầu này có thể ký tên?
Thân thể anh trai ông ta thực sự có chuyển biến tốt à?
Ông ta không tin.
Mẹ Dung trừng mắt nhìn ông ta: “Chị dâu cái đếch gì, ai là chị dâu của cậu, nhà tôi với nhà cậu từ nay về sau không có quan hệ gì cả, đừng có mà gọi bừa.”
Dung Văn Trạch:...
Bà Dung trầm khuôn mặt: “Nó không được vào, chẳng lẽ đến tôi cũng không được gặp con trai mình sao?”
Mẹ Dung không hề có ý tứ tránh ra.
Trên mặt bà lộ vẻ trào phúng: “Không dám nhận thân, nếu bà đã chọn nhà lão nhị, vậy về sau cùng cả nhà bọn họ tương thân tương ái đi! Lão Dung nhà tôi không phiền bà nhọc lòng nữa, dù sao mẹ ruột còn muốn ông ấy c.h.ế.t đi cơ mà, tôi là vợ ông ấy, vẫn mong ông ấy có thể sống lâu trăm tuổi.”
Bà Dung tức đến mức muốn phát tiết, lời này của cô ta là có ý gì? Chẳng lẽ đang nói bà ta thân là mẹ ruột lại muốn hại c.h.ế.t con trai mình sao?
Dung Yên đương nhiên không để cho cha Dung ký tên.
Đêm qua cô có xem qua chữ ký của cha cô rồi, cô bắt bước nó rất dễ dàng cho nên cô trực tiếp bắt chước luôn.
Ngay cả dấu tay, cô cũng lấy mực đóng dấu ở trong không gian ra, ấn lên ngón tay cha Dung để đóng dấu, sau đó còn cẩn thận lấy nước sát trùng rửa lại tay cho ông.
Làm xong mọi việc, thấy không còn vấn đề gì mới cầm giấy đi ra ngoài.
“Đưa tiền trước.” Dung Yên gọn gàng dứt khoát nói với Dung Văn Trạch.
Dung Văn Trạch nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
Nhưng mà đã đến lúc này rồi, ông ta cũng không sợ cô nuốt lời.
Cho nên lấy từ trong túi ra đếm đủ một ngàn hai trăm đồng tiền đưa cho cô.
“Đây, tất cả đều ở đây.”
Mẹ Dung cầm lấy tiền, còn cẩn thận đếm lại ba lần.
Chuyện này khiến cho Dung Văn Trạch tức không chịu được…..Bà ta đây là có ý gì?
Mẹ Dung mặc kệ sắc mặt của ông ta như thế nào, đếm đủ tiền xong thì cất đi, gật đầu với con gái.
“Đủ tiền rồi.”
Dung Yên đưa giấy tờ cùng với chứng nhận bất động sản qua, bởi vì nhà ở trước kia là do bên trên cấp xuống, thủ tục cũng đầy đủ hơn so với nhà khác.
“Được rồi, bây giờ đi cục quản lý bất động sản thôi.”
Chỉ cần có đủ giấy tờ cùng với chứng nhận, ở thời đại quản lý lỏng lẻo này liền có thể trực tiếp đến cục quản lý yêu cầu sở hữu nhà đất.
Bởi vì chuyện để cho bà Dung đứng tên, cho nên Dung Yên cũng phải đi theo chứng kiến.
Dung Văn Trạch cầm được đồ về, trong lòng một khắc cũng không muốn chậm trễ nữa, vì thế không nói hai lời xoay người rời đi.
Mẹ Dung tỏ vẻ muốn đi cùng, bà không yên tâm con gái nhà mình.
Dung Yên không khuyên được bà, cho nên đành để bà đi theo.
Một đám người cùng nhau đi đến cục quản lý bất động sản, dựa theo yêu cầu của Dung Yên, lúc quản lý bất động sản làm giấy tờ chứng từ đã cố ý thêm tên của bà Dung vào.
Chuyện này thực ra rất ít thấy, dù sao nhân viên làm trong nghề nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua trường hợp này.
Nhưng không phải là không được.
Làm xong chuyện, Dung Yên nói với mẹ Dung: “Mẹ, chúng ta về thôi.”
Mẹ Dung bán nhà trong tay đi rồi, tiền cũng cầm được rồi, trong lòng nhẹ nhàng.
“Được, đi về nhà.”
Còn ba người sắc mặt không tốt đứng ở kia…..Tâm tình của bọn họ thế nào đều không liên quan đến bà.
Hai mẹ con về tới nhà, Tần Dư nhìn thấy hai người đã trở lại thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu Dư, không có ai tìm đến nhà mình chứ?” Mẹ Dung hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-90.html.]
Tần Dư vội vàng lắc đầu: “Không có ạ.”
“Vậy thì tốt, phải rồi, Yên nhi, con với mẹ qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Sau đó bà kéo Dung Yên đi vào bếp.
“Mẹ, sao vậy?” Thực ra trong lòng Dung Yên cũng đoán được đại khái.
“Chỗ tiền này con cầm lấy đi, dù sao các con cũng cần dùng đến nó hơn.” Mẹ Dung trực tiếp đặt túi tiền vào trong tay Dung Yên.
Dung Yên còn tính trả lại, nhưng bị mẹ Dung trừng mắt cảnh cáo: “Cho con tiền con còn từ chối là gì? Dù sao tiền này cũng là con kiếm về, vậy cho con đấy.”
Nếu không phải nhờ con gái bà lợi hại như vậy, thì nhà ở kia cũng chỉ có thể cho Dung Trạch Văn ăn vạ ở đó cả đời mà thôi.
Dung Yên ngẫm nghĩ, cô đếm ra 500 đồng rồi bảo: “Vậy con lấy 700 đồng, còn 500 đồng này mẹ cầm đi, sau khi con rời đi, mẹ có tiền trong tay cũng dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa cho dù cha có khỏi bệnh rồi thì thân thể cũng không được như trước nữa, không thể tiếp tục làm công việc cũ, về sau phải ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, có tiền thì cũng giúp mẹ bồi bổ thân thể cho cha mà, hôm qua mẹ đưa con hết tiền rồi, chắc chắn trên tay chẳng còn bao nhiêu, đến lúc thiếu thốn mẹ lại tính đi hỏi vay người ta sao?”
Mẹ Dung:....
Được rồi! Quả thật bà không có khả năng lập tức kiếm được thêm một khoản tiền để dùng trong thời gian ngắn.
Quan trọng nhất là, công việc trước kia của chồng bà bây giờ cũng không thể tiếp tục làm được nữa, hiện tại rất nhiều nhà máy bị đình trệ, hơn nữa có thanh niên trí thức từ nông thôn quay về đảm nhận công việc, giống như càng ngày càng khó khăn rồi.
Dung Yên thấy mẹ mình nhận tiền cũng an tâm.
Mẹ Dung nhìn chỗ tiền này, hơi cảm khái: “Ai, cuối cùng những chuyện mà cả nhà đó tính toán lại đổ sông đổ bể hết, nghĩ đến việc về sau không còn bất cứ quan hệ nào với bọn họ nữa, mẹ thật sự rất vui.”
Dung Yên cười, thời gian tới hẳn bọn họ sẽ im như thóc không dám đi trêu chọc nhà cô nữa, còn về sau thì có hơi khó nói. Nhưng mà cô chẳng sợ, nếu bọn họ dám tìm tới cửa một lần nữa thì chắc chắn cô sẽ có biện pháp để xử lý bọn họ.
Đại đội Tần gia.
Thiết Trụ nhìn ngôi nhà mới, không nhịn được cảm khái: “Nhà của anh xây lên cũng được đó chứ, làm quá tốt luôn.”
Tần Dã không thèm phản ứng anh ta.
Nhìn phòng mình, trong lòng càng thêm nhớ nhung khi nào vợ anh mới quay trở về.
“Phải rồi, chị dâu khi nào về?” Thiết Trụ hỏi.
Nhưng thực ra trong lòng anh ta đang nghĩ…..Chỉ bằng năng lực xui xẻo kinh người này của Tần Dã, chị dâu kia có khi trở về thành xong liền đi mất hút không quay lại ấy chứ?
Tần Dã cuối cùng cũng trả lời anh ta “Năm sau về.”
Thiết Trụ:....
Thật sao? Sao anh ta thấy không tin tưởng lắm nhỉ?
Nhưng mà anh cũng biết lời này không thể nói ra, nói ra rồi nhất định sẽ bị ai kia đánh nhừ xương luôn.
“Chị dâu gửi điện báo về sao?”
Biểu tình Tần Dã cứng đờ, bởi vì thật sự không có điện báo gì cả, mà anh cũng không biết địa chỉ cụ thể của nhà cha mẹ vợ, nên không thể gửi điện báo tới đó.
Đương nhiên, trên công xã khẳng định có địa chỉ nhà vợ anh, nhưng mà bây giờ người ta nghỉ rồi, không đi hỏi được.
“Ừ.”
Thiết Trụ vừa nghe lời này đã lập tức tràn ngập hứng thú tò mò hỏi: “Chị dâu gửi điện báo về nói gì?”
Tần Dã lạnh mặt liếc anh ta một cái: “Chuyện vợ chồng bọn tôi cậu tò mò làm gì?”
Thiết Trụ cười mỉa nhìn anh: “Ha ha, đây không phải là tôi đang quan tâm anh sao?”
“Cậu có thể đi về rồi.” Tần Dã không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Được thôi! Thật sự thì cũng đã đến lúc anh ta phải quay về, thời buổi này không có đạo lý mặt dày ngồi chờ ở nhà người ta ăn cơm chực được.
“Hừ, vậy tôi về đây, mai ăn tết rồi, chân anh nếu khỏi rồi thì nhớ nấu mấy món ngon ngon tý, cho dù chị dâu không ở đây thì cũng không thể qua loa được.”
Tần Dã thực sự cảm thấy tên này càng ngày càng nhiều chuyện.
Lúc sắp chuẩn bị phát cáu thì nghe được tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên ở bên ngoài.
Đôi mắt Tần Dã sáng lên, cũng mặc kệ biểu tình kinh ngạc của Thiết Trụ, nhanh chóng sải dài chân ra đi mở cửa.
Lúc nhìn thấy người phát thư đứng ở bên ngoài, ánh mắt anh càng thêm thấp thỏm ngưng trọng.
Là điện báo vợ anh gửi về phải không?
“Tần Dã, Kinh thị có điện báo gửi cho anh.” Người phát thư lấy tờ giấy bên trong túi đưa ra.
Tần Dã vội vàng nhận lấy, lúc nhìn thấy địa chỉ Kinh thị ghi bên trên, trái tim bùm bụp bùm bụp nhảy nhót.
Cuối cùng cũng nhận được điện báo.
Suốt khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều ngóng trông, song cuối cùng lại tự làm mình thất vọng.
Thiết Trụ đi đến bên người anh: “Là điện báo chị dâu gửi về sao? Ai da, trong thời gian ngắn như vậy còn gửi điện báo đến hai lần, xem ra chị dâu rất nhớ anh nhỉ?”
Tần Dã:....
Tần Dã điếc có chọn lọc, chỉ lựa cái mình thích nghe, ví dụ như chữ nhớ kia, anh rất thích.
Còn hai lần điện báo gì đó, không nghe thấy, không nghe thấy gì cả.