Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:54:23
Lượt xem: 183
"Mới sáng tinh mơ mà ai lại đến nữa?"
"Con đi xem." Dung Yên dẫn đầu đi ra ngoài.
Mẹ Dung ngẫm nghĩ, cũng đi theo ra ngoài, tiện tay đóng lại cửa phòng ở.
Lúc ra ngoài thì bát đũa trên bàn đã không còn nữa, hơn nữa cái bàn còn được lau dọn rất sạch sẽ.
"Tiểu Dư rửa chén rồi à?"
Dung Yên gật đầu, "Đúng vậy!"
Mẹ Dung, "Sao con lại không ngăn cản chứ."
Ở bên này, cướp rửa chén rất nhiều lần, ngược lại là con gái của bà ấy hình như chưa có rửa một lần nào.
Lúc ở nhà chồng, chắc con gái cũng sẽ không làm việc này chứ?
Nhưng mà hiện tại cũng không phải là lúc hỏi cái này, cửa bị gõ mạnh như vậy, cũng không biết là ai.
Dung Yên đi ra mở cửa, nhìn thấy ở ngoài cửa có bà Dung và hai vợ chồng Dung Văn Trạch, cô không thấy ngoài ý muốn một chút nào cả.
Ngược lại là mẹ Dung……Khi nhìn thấy ba người bọn họ thì sắc mặt liền bừng bừng lửa giận, lập tức kéo con gái của mình lại.
Sau đó trừng mắt nhìn về phía ba người kia, "Mấy người còn có mặt mũi để đến đây à? Mau cút đi cho tôi."
Sắc mặt bà Dung không đẹp chút nào, nếu như là ở nhà khác thì làm gì có chuyện con dâu đối xử với mẹ chồng như thế chứ?
Hai vợ chồng Dung Văn Trạch cũng tức giận, đặc biệt là Vu Tố Huệ, bà ta chính là người tổn thất một khoản lớn.
Lúc bà ta đang muốn mắng chửi thì bị chồng bà ta kịp thời cản lại.
Điều này làm cho bà ta rất bực tức: Cái đồ yếu đuối này.
Dung Văn Trach không muốn dây dưa ở đây quá lâu, ngày hôm qua……Ông ta đã biết đứa cháu gái này không dễ chọc, một chút cũng không chịu thua thiệt.
Cho nên, lần này phải chuẩn bị cho tốt rồi mới đi.
"Chị dâu, em tới mua nhà ở, cho nên, đi vào nói chuyện đi!"
"Mua nhà ở? Tôi không bán." Mẹ Dung trừng ông ta.
Ba người ở cửa nghe thấy bà ấy nói không bán thì mặt biến sắc.
Sắc mặt Dung Văn Trạch vô cùng khó coi, ông ta không thể nào bày ra vẻ mặt ôn hòa được.
"Ngày hôm qua con gái của chị đã đồng ý, chỉ cần bọn tôi trả 1.200 đồng."
"Còn có thể nói gì nữa? Đây không phải là muốn tăng giá còn gì!" Đôi mắt Vu Tố Huệ giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào hai mẹ con.
Hận không thể dùng nọc độc độc c.h.ế.t hai người ngay lập tức.
Đương nhiên ngày hôm qua mẹ Dung đã nghe con gái nói qua, bà ấy chỉ là khó chịu với mấy người này mà thôi.
Dung Yên mở miệng, "Các người chuẩn bị đủ 1.200 đồng chưa?"
Xem ra còn rất giàu có, còn nhiều tiền mặt hơn cả cô nữa.
Phải biết rằng mấy năm đầu, người có thể lấy ra 1.200 đồng trong một đêm thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Đương nhiên là mượn, nhà chúng tôi làm gì có tiền?"
"Đúng vậy, chúng tôi tìm tới bạn bè thân thích để mượn, không giống như một số người, là anh em một nhà mà lại độc ác, tàn nhẫn hơn cả kẻ thù, không chừa cho người khác chút đường sống nào?"
Mẹ Dung không chịu nổi bà ta: "Cô đừng có mà nói móc, ai có thể độc ác hơn gia đình mấy người chứ? Nếu không sao lại không tự mình đi xuống nông thôn, làm hại con gái tôi phải xuống nông thôn, chồng tôi còn chưa c.h.ế.t mà đã gấp không chờ nổi muốn đến cửa ăn màn thầu m.á.u rồi à."
"Trên đời này bất cứ ai cũng có thể nói ra được những lời này, nhưng các người không có tư cách, đừng có đứng ở đây chèn ép, nếu không thì tôi sẽ không bán căn nhà kia đâu”
"Chị……" Vu Tố Huệ tức muốn hộc máu, hung hăng trừng mắt qua.
Mẹ Dung không chịu yếu thế, "Lại trừng sao? Có tin tôi sẽ móc mắt của cô ra không?"
Nói về tàn nhẫn thì Vu Tố Huệ thật sự không phải đối thủ của mẹ Dung.
Càng không nói đến bên cạnh mẹ Dung có Dung Yên giá trị võ lực đạt max.
Dung Văn Trạch quyết đoán kéo vợ mình ra sau người.
“Như vậy đi, nếu chúng tôi có thể đưa đủ tiền, vậy nhà ở phải bán cho chúng tôi.”
Dung Yên cười: “Được thôi! Chỉ cần đưa đủ tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng mà có một chuyện, chú phải hứa được làm được, nếu không chúng tôi sẽ không bán nhà cho chú nữa.”
Ánh mắt của Dung Văn Trạch sắc lẹm, tràn đầy cảnh giác: ”Cô muốn tăng giá?”
Dung Yên co giật khóe miệng: ”Không tăng giá, nhưng giấy tờ chứng nhận nhà đất phải để tên mẹ của chú, nếu không nhà này tôi không bán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-89.html.]
“Cô có ý gì?” Sắc mặt Dung Văn Trạch trầm xuống.
“Tôi chẳng có ý gì cả, tiền này của ông chính là tiền dưỡng lão mà bà ấy cho, tôi không thể để đến lúc đó có cái gì tốt nhà ông đều hưởng hết, còn bà Dung thì bị ông đuổi ra khỏi nhà được. Đây là vì đảm bảo cuộc sống sau này của bà ấy thôi, dù sao cha tôi đã đưa toàn bộ tiền của mình cho bà ấy dưỡng lão, sao tôi có thể để cho chú vừa có nhà vừa có tiền, còn gánh nặng thì lại đẩy sang cho nhà tôi được chứ?”
Mẹ Dung nghe con gái nói vậy lập tức hiểu ra, sao lúc nãy bà lại không nghĩ tới cái này nhỉ?
Vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, bắt buộc phải để cho bà Dung đứng tên, nếu không nhà sẽ không bán, dù sao chúng tôi cũng không vội, về sau để lại cho cháu gái cháu trai tôi cũng được.”
Dung Yên:...
Mẹ à, con để mẹ tự do phát huy, lại không ngờ mẹ tự do phát huy kiểu đó.
Con với con rể mẹ chỉ mới đến bước nắm tay thôi.
Hình như vậy?
Sắc mặt Dung Văn Trạch đen sì.
Vu Tố Huệ đương nhiên không đồng ý chuyện này, dựa vào đâu mà nhà bà ta phải trả tiền, nhưng tên lại phải ghi tên của bà già đó chứ?
“Làm gì có loại chuyện hoang đường như vậy? Không được.”
Dung Yên cũng không để ý đến bà ta, cô nhìn sang bà Dung sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, nói: “Bà nhìn đi, đây là kết quả bà không tiếc tàn nhẫn bỏ rơi con cả thiên vị con thứ đấy, bà đối xử tốt với bọn họ đến cỡ nào nhỉ? Phải rồi, còn mang cả tiền dưỡng lão ra cho bọn họ cơ mà, nhưng bọn họ thì sao….Mỗi việc cho bà đứng tên căn nhà mà còn không muốn. A, đây có phải gọi là ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván không?”
“Già rồi không đáng sợ, bị mù mới đáng sợ. Bà có tin không, bọn họ nhận được nhà không đến hai năm, cuộc sống của bà không những không tốt, mà có khi còn bị bọn họ chướng mắt tống cổ ra ngoài đường.”
“Làm người ấy mà, nhất là đã sống đến từng này tuổi như bà, phải hiểu một đạo lý là không nên cắt đứt toàn bộ đường lui của mình mới đúng, nhất định phải vì bản thân mà chừa ra một lối thoát, nếu trong tay bà có tiền có nhà, bọn họ sẽ cung phụng bà như tổ tông. Nhưng nếu bà cái gì cũng không có, trở thành gánh nặng, vậy ngày tháng cực khổ của bà sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó, bà không phải tổ tông của bọn họ, mà là kẻ ăn bám thừa thãi ở trong nhà.”
Bà Dung:....
Lời này là thật, từng câu từng chữ đều khiến bà ta cảm thấy không thoải mái, nhất là vừa nãy con dâu thứ dứt khoát từ chối yêu cầu….Làm bà ta có cảm giác cổ họng nghẹn một ngụm, không phun ra được, cũng không nuốt xuống nổi.
Dung Văn Trạch nhìn sắc mặt mẹ của mình, trong lòng thầm kêu không xong, quả nhiên mẹ mình nghe lọt tai mấy lời của Dung Yên nói.
Ông ta vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bậy, nó chính là muốn gia đình mình bất hòa, châm ngòi ly gián, chúng ta không được trúng kế của nó”.
Về nông thôn xong có thể khiến đầu óc một người khôn lên sao?
Nếu không sao trước kia lại không thấy con bé này lợi hại như vậy?
Nếu trước kia nó có thể bằng một phần của bây giờ, vậy khẳng định đã không phải chịu uất ức bị đẩy xuống nông thôn.
Bà Dung nhìn đứa con trai thứ hai của mình, hiểu con nhất chính là mẹ ruột, bản thân con trai là cái dạng gì bà ta không rõ sao? Chẳng qua trước nay luôn mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Nhưng mà hai ngày nay thái độ của con dâu thứ đối với bà ta thực sự khiến bà ta lạnh lòng.
Vì thế bà ta nói:”Nếu con không nghĩ như vậy thì để mẹ đứng tên đi.”
Dung Văn Trạch lập tức cứng đờ.
Vu Tố Huệ vô cùng tức giận? Lão bất tử này sao cũng nghĩ như vậy? Đã là người bước một chân vào trong quan tài rồi, thế mà vẫn nhớ thương nhà của bà ta!
“Con không đồng ý…”
Hai mắt vẩn đục của bà Dung nhìn về phía bà ta: “Vậy tiền này tôi sẽ không cho mượn nữa, nhà cũng không mua nữa, chờ sau khi tôi chết, các người sống như thế nào thì sống.”
Nói xong xoay người rời đi.
Không sai, bà ta có 300 đồng luôn giấu rất kỹ chưa từng lấy ra, chỉ đang chờ đến lúc trả tiền mới đưa cho bọn họ.
Rốt cuộc thì bà ta vẫn rất luyến tiếc số tiền này.
Thật vất vả hạ quyết tâm lại bị dăm ba câu của cháu gái đập vỡ, bởi vì lời của cô chẳng sai chỗ nào.
Nếu bà ta thật sự không giữ lại chút gì ở trong tay thì sao có thể chừa đường lui cho chính mình đây?
Vu Tố Huệ nhìn mẹ chồng rời đi, thật sự rất muốn chửi má nó.
Dung Văn Trạch vội vàng ngăn cả mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ đừng đi, nhà này mẹ muốn đứng tên thì cứ để mẹ đứng tên đi, cho dù chỉ để mỗi tên mẹ thôi cũng được.”
Vu Tố Huệ nghe thấy chồng mình bảo vậy không khỏi mở to hai mắt nhìn, thời điểm há mồm muốn nói gì đó lại bị cái trừng của ông ta dọa cho ngậm miệng lại.
“Câm miệng, nếu bà không đồng ý thì cút về nhà mẹ đẻ ở đi.” Đồ đàn bà được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Vu Tố Huệ:....
Bà Dung liếc mắt nhìn con trai thứ một cái.
Dung Văn Trạch nhận được ánh mắt mẹ mình, lập tức tỏ rõ lập trường: “Mẹ, thật sự sẽ để mẹ đứng tên. Nhà này chúng ta nhất định phải mua, nếu không mua về, chị dâu coi chúng ta như kẻ thù, nhỡ có khi nào chướng mắt đuổi chúng ta đi, vậy chúng ta thật sự không có nhà để về rồi.”