Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:54:05
Lượt xem: 196
Chỉ là đứng ngoài cửa nhìn vào trong... cô gái xinh đẹp đang đại sát tứ phương kia – không phải là con gái của Dung Văn Minh, con trai cả của nhà họ Dung sao?
Thật sự là con gái của Dung Văn Minh từ nhỏ đã rất xinh đẹp, rất dễ nhận ra.
Đây là lần đầu tiên họ thấy cô gái xinh đẹp này trông dữ dằn ác độc đến vậy, thật sự là còn hơn cả mẹ cô ba phần.
Nghe nói cô gái này đã về nông thôn rồi mà? Tại sao về nhà lại đến nhà chú mình đập phá chứ?
Dù sao thì khi bọn họ nhìn thấy người bị bắt nạt là gia đình Dung Văn Trạch... Bọn họ càng không muốn vào trong tham gia.
Trong lòng cảm thấy thống khoái, bọn họ cũng liên tục đoán xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đương nhiên rồi, có người trong lòng vẫn nghĩ rằng cô gái này gây chuyện vẫn quá tàn nhẫn rồi.
Đánh anh chị em họ cùng lứa cũng được... Nhưng ngay cả trưởng bối cũng đánh, có phải có chút quá đáng rồi không?
May mắn thay, bọn họ đã không nói ra suy nghĩ này trước mặt mọi người.
Đặc biệt khi nghe thấy cô gái này lòng đầy căm phẫn kể lại tiền căn hậu quả, liền cảm thấy...Chuyện này nếu đổi thành bọn họ — dứt khoát g.i.ế.c c.h.ế.t hết là được rồi.
Gia đình Dung Văn Trạch thiếu đức!
Tần Dư: ...
Cậu ấy thật sự học được một bài học rồi, không ngờ rằng còn có thể như vậy.
Nhưng mà, chị dâu cả vừa rồi thực sự rất ngầy, hóa ra làm người thực sự có thể mạnh mẽ và dứt khoát đến như vậy!
Lúc nãy chị dâu cả ở trong sân đánh một trận đập một trận... Tựa hồ đánh tan hết bao nhiêu uất hận của cậu ấy trong nhiều năm nay.
“Chúng ta thôi.” Dung Yên nói xong những lời cần nói, cũng không cần thiết ở lại chỗ này nữa.
Tần Dư lập tức đi theo, tất nhiên, vẫn mang theo que cời lửa vô dụng của mình.
Nhìn vào có cảm giác giống như con trâu thắng trận nghểnh mũi lên trời vậy.
Mọi người nhìn vào bóng lưng rời đi của một lớn một nhỏ kia.
Có người lúc này mới nhớ ra một chuyện,“Cậu bé này là ai? Hình như chưa từng gặp qua trước đây?”
Đúng là chưa gặp qua, cho nên không ai biết cả.
Dung Yên không để ý đến mấy người phía sau, cô và Tần Dư đi đến góc đường, đúng lúc gặp mẹ Dung đang vội vã chạy tới với vẻ mặt nóng vội.
Dung Yên dừng bước.
Mẹ Dung đương nhiên nhìn thấy cô, vội vàng dừng lại.
Bà ấy nóng vội nhìn con gái mình, sau khi phát hiện trên người con gái không bị thương, bà ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó bà ấy mở hỏi,“Sao con quay về rồi? Không đi đánh nhau nữa à?”
Dung Yên nhìn bà ấy có chút ngạc nhiên: “Sao bây giờ mẹ mới đến?” Theo lý mà nói thì cũng không nên muộn như vậy.
Mẹ Dung vừa nghĩ đến chuyện này, liền tức giận.
“Còn không phải lúc nãy không cẩn thận đụng phải một người phụ nữ đang đi xe đạp sao, mẹ dây dưa ở bên kia cả nửa ngày, mới có thể thoát thân được.”
Thực ra bà ấy đang đi bộ, không nhìn đường, kết quả thì bị một người phụ nữ đi xe đạp tông trúng, cái xe đạp kia bị đứt xích.
Sau đó, bà ấy bị người phụ nữ kia chặn lại và không chịu cho bà ấy đi, nhất định bắt bà ấy phải bồi thường 5 đồng.
Chuyện này sao bà ấy chịu chứ? Bà ấy còn bị tông trúng nữa đó.
Hai người lập tức cãi nhau, nhưng cuối cùng bà ấy thực sự lo lắng cho con gái, sợ trì hoãn thời gian quá lâu, cho nên không cam tâm tình nguyện mà đưa một đồng để bồi thường.
Trên đường bà ấy không ngừng đẩy nhanh tốc độ… Bà ấy biết đã trễ hơn 5 phút rồi, nóng vội đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
Cũng may lúc này nhìn thấy con gái bình an vô sự, bà ấy liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dung Yên vừa nghe mẹ cô bị xe đạp tông trúng, liền hỏi: “Vậy mẹ thế nào rồi? Có bị thương không?“
Mẹ Dung lắc đầu, “Mẹ không sao, chỉ bị bong gân mắt cá chân thôi, còn sang bên đó nữa không?”
Hôm nay xuất hành không thuận lợi, chân bà ấy bị bong gân nhẹ rồi, sợ lát nữa phát huy không tốt.
Dung Yên còn chưa mở miệng nói chuyện, Tần Dư đã lên tiếng trước với giọng điệu rất tự hào: “Thím không cần đi nữa đâu, chị dâu cả của tôi đã đập nát bét căn nhà đó rồi, còn đánh cả nhà lớn nhỏ kia mỗi người một trận, chị ấy thật sự rất lợi hại..”
Chị dâu cả là người lợi hại nhất mà cậu bé gặp đời này.
Mẹ Dung:“...?”
Cái gì? Sao bà ấy có chút nghe không hiểu ý này nhỉ?
Hay là lúc nãy tai bà ấy bị nghễnh ngãng nghe nhầm rồi? “Cháu nói chị dâu cả của cháu đập phá căn nhà đó? Và đánh cả nhà họ?“
“Đúng vậy, cửa bị đá thủng một lỗ lớn… Đánh gãy răng của hai người phụ nữ xấu xa… Dù sao, ngoại trừ bà lão kia ra, mấy người khác… Chị dâu cả không tha cho ai hết. ..”
Mẹ Dung nghe xong cảm thấy hơi choáng váng, thật hay giả vậy... chẳng lẽ chính là con gái bà ấy đã làm điều đó sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-76.html.]
“Mẹ, Tiểu Dư nói không sai, con đã đánh cả nhà Dung Văn Trạch nằm bò ra đất rồi, còn đập nát nhà của họ... Trong thời gian ngắn, bọn họ hẳn là bị con đánh sợ không dám đến nhà nữa, cho dù bọn họ dám đến nhà gây chuyện thì cũng không sợ, con đánh bọn họ thêm một trận nữa là được rồi.”
Không phục thì đánh, đánh một trận không được, vậy thì đánh hai trận.
“Bây giờ về nhà thôi!”
Mẹ Dung: ...
Bà ấy vẫn chưa hoàn hồn sau tình trạng choáng váng mặt mày.
Cho nên chuyện này kết thúc rồi?
Bà ấy đột nhiên nảy ra một ý tưởng, mở miệng nói với Dung Yên: “Con gái, con về trước đi... Mẹ phải qua đó xem thử, cảnh tượng quan trọng như vậy, sao mẹ có thể không đến xem được chứ? Đây là một cảnh tượng khiến mẹ vui vẻ cả đời luôn đó.”
Dung Yên: ...
Nhìn vẻ mặt cực kỳ hưng phấn của mẹ cô, khóe miệng cô giật giật.
Mẹ cô định ăn dưa ngay tại hiện trường à?
“...Không phải mẹ nói chân mẹ bị bong gân sao? Vẫn là đừng đi nữa, dù sao thì phần còn lại con đã lo xong hết rồi.”
“Vậy thì không được đâu, loại cảnh tượng này... Mẹ đã mong đợi hơn hai mươi năm rồi, nếu không đi, giống như bỏ lỡ mấy chục đồng vậy, buổi tối mẹ sẽ mất ngủ đó. Được rồi, con cứ yên tâm đi, con gái mẹ mạnh mẽ như vậy, sao mẹ có thể yếu đuối được chứ?”
“Hơn nữa, không phải con nói mình đã đánh bọn họ bò ra đất rồi sao? Con không cần lo lắng đâu.” Bà ấy chỉ đi bỏ đá xuống giếng, bỏ thêm một cục đá nữa....mà thôi.
Thật ra Tần Dư cảm thấy mình vẫn còn xem chưa đủ.
Cho nên cậu bé dứt khoát nhảy ra:“Chị dâu cả, em đi chung với thím.”
Sao mà chỗ nào cũng có em hết vậy?
Lúc đầu cô nghĩ rằng cậu bé này khá trầm ngâm, kết quả bây giờ... Có phải Tần Dư quá mức hoạt bát rồi hay không? Cô cảm thấy chỗ nào có việc thì chỗ đó có cậu bé.
“Không cần đâu.”
“Được.”
Hai giọng nói, hai câu trả lời khác nhau đến từ hai người.
Đôi mắt Tần Dư sáng lên,“Thím, lúc nãy chị dâu cả đã cho phép rồi, thím cứ để cháu đi theo đi, nếu không thì chị dâu cả sẽ lo lắng đó... Thím yên tâm đi, cháu chỉ đứng bên ngoài, không quấy rầy thím phát huy đâu ạ.”
Tần Dư không có ý gì khác, cậu ấy chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của mấy người đó thêm một lát.
Mai mốt về nhà, cậu ấy hoàn toàn có thể kể lại đầy đủ chuyện này cho ảnh cả nghe.
Mẹ Dung suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vậy chúng ta mau đi thôi!” Nếu đến muộn, bà ấy sẽ không kịp xem nữa.
Tần Dư rất có mắt nhìn, khi nhìn thấy chân của thím bị bong gân, cậu bé đến đỡ thím cùng đi.
Vậy thì vấn đề đến rồi, cô nên đi? Hay là không nên đi?
Thôi vậy, chắc không có chuyện gì lớn xảy ra đâu, dù sao trong mấy người đó cũng không còn ai có khả năng chiến đấu nữa.
Vẫn là về nhà trước đi, cô vẫn lo lắng cho cha mình hơn.
Cho nên cô không hề do dự mà đi về hướng nhà mình...
Những người ở trước cửa nhà họ Dung còn chưa giải tán, bọn họ ở ngoài đã nghe thấy tiếng kêu rên trong sân……
Họ nghe cũng rất sảng khoái, vì thế không hề có ý định rời khỏi.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.
Lại không ngờ rằng, còn có thể nhìn thấy Đằng Dung của đại phòng đi tới.
Ánh mắt mọi người sáng lên…… Đây là vở kịch hay lại sắp lên sân khấu sao?
May là bọn họ chưa đi.
“Đằng Dung à! Sao bà lại ở đây?”
Lúc này mẹ Dung đã không cho Tần Dư giúp đỡ, “Dung Văn Minh và Dung Trân là hai cái đồ vô dụng…… Cái này là bọn họ chê ông Dung nhà chúng ta chỉ còn sống thêm hai ngày thôi đấy…… Đúng là lòng dạ hiểm độc không từ thủ đoạn, đây là bọn họ không thể đợi nổi hai ngày, mới qua giữa trưa đã chọc tức ông Dung nhà tôi…… Là bọn họ muốn ông Dung nhà tôi tức chết, hay lắm, mẹ con chúng tôi bị đuổi đi, như vậy mới có thể chiếm đoạt tài sản trong nhà của chúng tôi.”
“Bọn họ giở trò lòng dạ hiểm độc này căn bản không có tình cảm anh em gì cả, muốn chọc tức anh cả của họ thì không nói, còn muốn âm mưu hãm hại con gái tôi! Các người nghe đi…… Con gái tôi kết hôn ở dưới quê, kết quả mấy người này lòng dạ hiểm độc không biết nhận tiền của người nào, vừa mở miệng đã trực tiếp muốn cho con gái tôi ly hôn, đổi lấy lợi ích cho bọn họ……”
“Bọn họ muốn tiền hay gì đó, tại sao con gái họ không tự lấy chồng đi? Con gái tôi bị tính kế một lần còn chưa đủ, lại thêm lần này nữa, đây rõ ràng là tưởng nhà tôi dễ bắt nạt……”
Những lời nói đó nói tới bi thương rơi nước mắt, đúng là cực kỳ uất ức.
Khiến người ta nảy sinh sự đồng cảm, càng đồng cảm đến nỗi căm giận bất bình.
Tần Dư ở một bên:……
Tôi vẫn còn là một thiếu niên —— xem ra, sau này thứ cần phải học rất nhiều.
Mẹ Dung kết luận, bà ấy lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại.