Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:54:00
Lượt xem: 140

Cô ta vẫn luôn đặc biệt thèm muốn căn phòng của Dung Yên... Cô ta cũng là con gái nhà họ Dung, dựa vào đâu Dung Yên lại được cưng chiều từ nhỏ như vậy chứ?

Người khác chịu đói chịu khát, nhưng từ khi còn nhỏ, mỗi ngày Dung Yên đều có một quả trứng gà để ăn.

Mấy bé gái khác đều phải giúp đỡ gia đình việc nhà từ năm, sáu tuổi, ngay cả cô ta cũng không ngoại lệ.

Nhưng Dung Yên từ nhỏ đến lớn mười ngón tay không đụng vào nước, thậm chí còn chưa từng giặt một bộ quần áo nào. Càng không phải nói vào mỗi năm thì Dung Yên còn có vài bộ quần áo mới.

Đều là con gái, đều là cháu gái nhà họ Dung, tại sao Dung Yên lại sống tốt như vậy? Còn được đi học đến cấp ba.

Cô ta không phục.

Luận ngoại hình xinh đẹp, thì cô ta kém chút, nhưng xét về độ thông minh thì... cô ta mới là người thông minh nhất.

Nếu không phải bị công việc trong nhà trì hoãn, chẳng lẽ cô ta không thể đậu kỳ thi tuyển sinh cấp ba sao?

Cuối cùng, cô ta tìm được cơ hội đưa Dung Yên về nông thôn, vốn định để cô gái này ở lại nông thôn cả đời, không thể quay lại thành phố.

Đến lúc đó, Dung Yên trở thành một cô gái nông thôn...làm sao có thể so sánh được với cô ta chứ?

Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn lại đến, Lạc Kim Hổ của nhà họ La đã nói rõ rằng anh ta muốn kết hôn với Dung Yên... Nhà đó lại đưa quá nhiều thứ, khiến người khác hoàn toàn không thể từ chối.

Vì vậy, vì nhà họ Dung, người em gái này của cô ta còn phải cống hiến cho nhà họ Dung một lần nữa.

Hơn nữa, gả vào một gia đình tốt như nhà họ La... chẳng phải tốt hơn việc cô ta gả cho nông dân chân đất thô lỗ ở dưới nông thôn sao?

Nhìn đi, cô ta có chị em tình thâm cỡ nào chứ.

Dung Văn Trạch nghe thấy lời con gái nói, hai mắt sáng lên, nói thế nào vẫn là đầu óc con gái ông ta thông minh?

Dung Trân đồng ý: “Mẹ, mẹ là người làm chủ của nhà chúng ta.”

Dù sao thì Dung Yên nhất định phải gả.

Gả cho người ta... Gả cho ai không phải là gả chứ? Bọn họ không phải là đang để con nhóc kia đến nhà họ La sống những ngày tháng tốt đẹp sao.

Chỉ là một con nhóc con mà thôi, thế mà không thể hiểu nổi người phụ nữ Đằng Dung lại coi như báu vật.

“Con nói mẹ nghe, lúc Đằng Dung không sinh con được nữa, lẽ ra chị ta nên nhận một đứa cháu làm con nuôi, cho dù là con trai nhà anh cả, hay là nhà con, đều được mà! Không phải đều là họ hàng thân thiết nhất sao? Nhưng chị ta vẫn muốn ngăn cản... Giờ thì hay rồi! Làm cho anh cả không có con trai đưa tiễn, không có ai đập chậu cho anh ấy nữa.”

Tuy rằng trong lòng bà Dung đồng tình với lời nói của con gái, dù sao thì nếu lúc đầu lão đại có một đứa con trai, vậy thì không phải đại phòng sẽ có người nối dõi tông đường và đập chậu rồi sao?

Nếu như lão đại có con trai, căn nhà kia... tự nhiên sẽ do cháu nội thừa kế, sao có thể có nhiều chuyện như vậy chứ?

Cho dù mấy năm trước, bà ta đề nghị thằng cả nhận nuôi một đứa con trai của thằng hai, vậy thì cũng được, nhưng mà ngay cả chuyện này con dâu cả cũng không bằng lòng.

Cho nên trong lòng bà ta vô cùng căm ghét cô con dâu cả này... Gả vào nhà thì cũng thôi đi, bản thân không sinh được con trai thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả nhận nuôi một đứa cũng không chịu?

Nếu con dâu cả hiểu chuyện hơn chút, chủ động ôm một đứa con trai nhà thằng hai về nhà, người nghe lời vợ như thằng cả chẳng lẽ còn không chịu nhận sao?

Còn không phải là thằng cả cố kỵ người vợ này của nó sao?

Cho nên nói, cưới vợ cưới người hiền thật sự rất quan trọng.

Nhưng mà, con gái mở miệng nói ra mấy lời này, bà Dung lập tức thấy không vui.

Bà ta trừng mắt nhìn Dung Trân: “Anh cả của con còn chưa c.h.ế.t đâu, con trù ẻo anh mình làm gì chứ? Hơn nữa, cho dù lão đại có đi rồi, ba anh em Toàn Côn chẳng lẽ không thể đập chậu cho bác cả của tụi nó à?“

Ba anh em Dung Toàn Côn: ...

Nếu bác cả không để lại căn nhà cho bọn họ ---- Ai lại bằng lòng làm chuyện xui xẻo như vậy chứ?

Tất nhiên, dù có ngốc đến đâu, bọn họ vẫn biết rằng điều này không thích hợp để nói vào lúc này.

Bọn họ liền phát huy im lặng là vàng.

Dung Trân rất bất mãn,“...Không phải anh cả chỉ còn mấy ngày này thôi sao? Hơn nữa, con không có trù ẻo anh cả, rõ ràng là bác sĩ trong bệnh viện nói...”

“Im đi.” Cho dù đó là sự thật, bà Dung cũng không muốn nghe lời này.

Bà ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh dễ chịu lắm à?

Chỉ cần nghĩ đến việc đứa con trai cả của bà ấy tuyệt hậu từ đây, trái tim bà ta như bị d.a.o đ.â.m vào.

Dung Văn Trạch không thích nghe những chuyện này, “Mẹ, tạm thời không nói những chuyện này, nhà họ La còn đang chờ câu trả lời đó, mẹ xem, chúng ta giải quyết chuyện này trước đi.”

Dung Trân lập tức gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, chúng ta giải quyết chuyện ngày hôm nay trước đã, vừa hay nhân lúc Đằng Dung đuối lý, chúng ta lại đến nhà một lần nữa… Khiến Dung Yên đồng ý gả vào nhà họ La”.

Đây mới là chuyện quan trọng nhất, còn chuyện hôm nay... Cô ta chịu ấm ước trước—sau này cứ từ từ tính sổ là được rồi.

Bà Dung cũng vô cùng đồng ý việc cháu gái Dung Yên gả vào nhà họ La.

Nhà họ La điều kiện tốt như vậy, Dung Yên có thể gả qua đó chính là hưởng phúc, có thể coi đây là mối hôn sự tốt mà bà ta mai mối cho nhà thằng cả.

“Vậy được...Đi hết đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-73.html.]

“Mẹ, hay là, mẹ đem theo vài bộ quần áo, hôm nay sang bên đó ở luôn nhé?“ Dung Văn Trạch hận không thể tự mình đi giúp bà Dung thu xếp quần áo .

“...Đừng vội như vậy.” Trong lòng bà Dung có chút mâu thuẫn.

Khi một người đã già, việc ở bên người sắp c.h.ế.t là điều cấm kỵ nhất, ngay cả khi người đó là con trai của bà ta.

“Sao có thể không vội được chứ? Hôm nay làm xong chuyện này rồi, mẹ sang đó ở, sẽ không để cho chị dâu cả có cơ hội hối hận, cứ như vậy đi...” Dung Văn Trạch nháy mắt với vợ, “Em đi xếp đồ cho mẹ đi.”

“...Ôi, được.” Vu Tố Huệ chỉ ước gì mẹ chồng sang nhà anh cả chồng sống.

Cho nên không cho mẹ chồng có cơ hội từ chối, Vu Tố Huệ liền lập tức đi lên lầu.

Sắc mặt bà Dung tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Nhưng mà, bây giờ không ai quan tâm đến cảm xúc của bà ta, bởi vì bọn họ đều đang nghĩ đến chuyện lát nữa làm sao để khống chế được mẹ của Dung Yên.

Đặc biệt là Dung Trân, mặt bà ta vẫn còn sưng tấy, bà ta không muốn bị đánh nữa.

Ngay vào lúc này Dung Yên đã đến nhà bọn họ rồi.

Dung Yên đứng ở cửa với ánh mắt đầy sát khí.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa với ánh mắt nguy hiểm, “Lát nữa, đừng có mà chỗ nào nguy hiểm thì xông đến chỗ đó nhé, điều quan trọng nhất là bảo vệ bản thân không bị thương.”

“Còn nữa, chị chưa bảo em ra tay thì em không được phép ra tay, biết không?”

Có thằng bé này ở đây cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát huy của cô.

Nhưng mà, cô không thể đuổi thằng bé đi được.

Tần Dư nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên... Không cho cậu ấy đánh sao?

Vậy thì cậu ấy đến đây làm gì?

“Nghe thấy chưa vậy?” Giọng nói của Dung Yên có phần gay gắt hơn.

Tần Dư: “…Em nghe thấy rồi.”

Giọng nói có phần không cam lòng và buồn bã.

Dung Yên không quan tâm đến cậu bé nữa.

Chỉ thấy cô cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp bước đến... Một chân đá văng cánh cửa đang đóng chặt.

Lần này cô dùng sức lực rất lớn.

Với sự kết hợp của trọng lực và lực khéo léo, không chỉ đá cái cửa kia lủng một lỗ, mà cái cửa kia cũng đổ xuống.

Uy lực của cú đá này thật sự quá mạnh rồi, không chỉ có mấy người nhà họ Dung đang bàn chuyện ở trong nhà vô cùng ngạc nhiên mà ngay cả Tần Dư đứng bên cạnh cũng mở to mắt kinh ngạc.

Cậu bé vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Chuyện này... Chị dâu cả quá mạnh rồi.

Bảo sao chị ấy nói mình không được ra tay... Chuyện này hoàn toàn không cần đến mình mà.

Người nhà họ Dung ở trong nhà giật mình vì tiếng động lớn.

“Âm thanh gì thế?” Dung Văn Trạch gần như giật mình nhảy dựng lên.

“Con đi xem thử.” Dung Toàn Long lập tức chạy ra ngoài, mấy người khác cũng vội vàng đi theo, dù sao thì nghe giống như tiếng cửa lớn nhà bọn họ sập xuống.

Khi cả nhà bước ra ngoài xem, người nào người nấy nhất thời vô cùng khiếp sợ.

Cánh cửa nhà bọn họ không những bị đá thủng một lỗ lớn mà còn bị sập xuống đất.

“Ai làm vậy?” Dung Toàn Long nóng tính vô cùng phẫn nộ.

“Bà cô của anh đá đó.” Ngay khi giọng nói của Dung Yên vang lên, người nhà họ Dung ngẩng đầu lên nhìn thấy cô.

Mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Nếu không phải chân của Dung Yên còn chưa thu lại thì bọn họ khó có thể tin rằng cô gái gầy gò này sẽ đá thủng một lỗ trên cánh cửa.

“Dung Yên, mày con mẹ nó tìm c.h.ế.t phải không?” Dung Toàn Long tức điên rồi, anh ta mới không quan tâm cô có phải em họ của mình hay không... Cú đá của Dung Yên đang khiêu khích cả nhà bọn họ.

Vội vàng chạy tới hai ba bước, chuẩn bị dạy dỗ cho cô một bài học nhớ đời, cho cô biết tại sao hoa lại có màu đỏ như vậy...

Dung Mạn Mạn nhìn anh hai lao tới, trong lòng cô hy vọng anh hai đánh nát khuôn mặt của Dung Yên... bởi vì cô ta phát hiện sau khi Dung Yên về quê, khuôn mặt của cô không hề bị phơi đen và xấu.

Ngược lại, cô ta trông xinh đẹp hơn gấp mười lần so với trước khi về quê, khí chất cũng có một sức quyến rũ khó tả... Khiến người khác không nhịn được đổ dồn ánh mắt vào cô ta.

Điều này khiến Dung Mạn Mạn, vốn là một người có trái tim tiểu nhận, lại càng ghen tị đến mức hoàn toàn thay đổi.

Thật tiếc là chuyện mà Dung Mạn Mạn mong đợi không hề xảy ra.

Loading...