Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:57
Lượt xem: 198

“Đúng rồi, cha ăn thuốc này trước đi.”

Cô lấy một loại thảo dược ra khỏi túi.

Cha Dung: ...?

Thảo dược này? Là thứ gì vậy?

Chẳng lẽ trước khi ông ấy c.h.ế.t còn phải chịu đựng chuyện này nữa sao?

Cha Dung cảm thấy mình vẫn còn có thể chịu đựng thêm một lúc, “...Yên Tên! Cha đột nhiên cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi... Hay là, ngày mai rồi nói sau đi!“

Dung Yên kiên quyết nói: “Không được, cha ăn đi, yên tâm, con sẽ cho cha thấy được ánh mặt trời ngày mai.”

Cha Dung: ...

Ông ấy lo lắng quá.

Vốn dĩ, ông ấy có thể nhìn thấy được, nhưng bây giờ, không chắc nữa.

Di chúc thì sao đây? Hình như ông ấy vẫn chưa viết.

Không cho cha Dung suy nghĩ nhiều, thảo dược đột nhiên bị nhét vào miệng ông ấy.

Một vị đắng lan tỏa, ông ấy nuốt cũng không được, không nuốt cũng không được.

Vợ ơi, tạm biệt nhé, ngày mai nhớ đi thăm mộ anh, nhất định phải đốt nhiều tiền giấy chút nhé.

Nhắm mắt lại, cam chịu mà nhai vài lần, nuốt xuống bụng...

Điều cha Dung không để ý, sau khi nuốt dược thảo, bụng ông ấy đột nhiên nóng lên.

Nhìn ông ấy như vậy, Dung Yên nhếch miệng cười.

Người này thực sự giống với cha cô, cho dù cô muốn làm gì, cho dù sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng ông ấy vẫn sẽ ủng hộ.

Thu lại tất cả cản xúc, cô không lãng phí thời gian nữa.

Cởi chăn, cởi áo trong màu trắng ra... Bắt đầu châm cứu...

Mẹ Dung Yên nhanh chóng nấu mì xong, múc cho Tần Dư một bát, “Đi thôi, vào nhà chính ăn.”

Tần Dư lập tức nói: “Thím ơi, bát này nóng lắm, da cháu dày, để cháu bưng cho ạ.”

Mẹ Dung vô cùng yêu thích dáng vẻ hiểu chuyện này của cậu bé.

“Ôi, thằng bé này, sao cháu lại khiến người khác yêu mến như vậy chứ? Đừng giành nữa, chuyện này để thím làm cho.”

Bảo một đứa trẻ bưng món ăn nóng hổi, bà ấy có còn là con người không?

Dù sao thì bà ấy cũng không thể làm được loại chuyện này.

Trong lòng Tần Dư có một loại cảm giác khác lạ, một loại ấm áp mà cậu bé chưa từng cảm nhận được.

Dù sao thì, cũng khá tốt.

Cậu bé đi theo phía sau mẹ Dung, cùng đi vào nhà chính.

“Nào. Tiểu Dư, cháu ăn ở đây đi, thím đi gọi... chị dâu cả của cháu.” Được rồi, con gái bà ấy đã kết hôn, là chị dâu cả của người ta rồi.

Tần Dư đứng đó không ngồi xuống: “Thím, cháu cùng thím đi thăm chú nhé!“

Cậu ấy đến đây rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cha chị dâu cả.

Mẹ Dung: ...

Vì sao không cho gặp? Bởi vì bà ấy sợ chồng mình biết rằng con gái thật sự kết hôn rồi, còn dẫn em trai chồng về nhà nữa, không đợi đến ngày mai, có thể tối nay ông ấy sẽ tức đến nỗi đi gặp ông bà luôn.

Trong lòng bà ấy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không cần đâu, cháu cứ ăn trước đi, sức khỏe của ông ấy có lẽ không gặp được hai người cùng lúc đâu… Ngày mai cháu gặp ông ấy cũng không muộn mà.”

Như vậy ít nhất cũng có thời gian hòa hoãn.

Tối nay bà ấy có thể từ từ nói với chồng mình chuyện này.

Tần Dư nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Mẹ Dung rất thích cậu bé hiểu chuyện này: “Mau ăn đi, nếu không thì mì bị vón cục sẽ không ngon đâu.”

Bà ấy giục Tần Dư, sau khi nhìn thấy cậu bé ngồi xuống cầm đũa, bà ấy mới yên tâm đi vào phòng mình...

Khi bà ấy vào phòng nhìn thấy cảnh tượng trên giường, huyết áp của bà ấy gần như tăng vọt.

“……Con làm gì thế?”

“Mẹ, con sẽ châm cứu cho cha một lát, ổn định tình trạng của cha...”

Bà ấy sắp ngất đi.

Con gái muốn chọc bà ấy tức c.h.ế.t à?

Chổi của bà đây đâu rồi?

Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này... có phải là chê cha mình sống lâu quá rồi không vậy?

Dung Yên lập tức cảm nhận được ánh mắt tử thần của mẹ mình, vội vàng giải thích: “Mẹ đừng lo lắng, không sao đâu, con nói cho mẹ biết, con đã học y rồi, y thuật của con rất tốt...”

“Nhà chúng ta không có tài sản.” Cho nên không cần chọc giận bà ấy và chồng bà ấy tức c.h.ế.t đâu.

Nếu như tức c.h.ế.t rồi, cũng không có tài sản thừa kế đâu.

Dung Yên: ...

“Mẹ, mẹ tin con đi mà, lát nữa mẹ sẽ hiểu ngay thôi, con là thiên tài y học đó.”

Mẹ tin con mới lạ đó.

Con có tài năng như thế nào, bà đây không biết à?

Nhưng mà, bây giờ bà ấy thật sự không dám đến gần.

Có rất nhiều cây châm được cắm trên người chồng bà ấy, lỡ như bà ấy làm mấy cây châm này bị cong, vậy thì phải làm sao đây?

Ngày mai bà ấy phải mời người khác đến dự đám tang rồi.

Ai ui, ông trời ơi, lẽ ra bà ấy không nên gửi điện tín bảo con gái về nhà.

Lỡ như chồng bà ấy mất rồi, lại để người khác biết chính là con gái bà ấy tiễn cha con bé đi, còn muốn danh tiếng nữa không vậy?

Cha đứa nhỏ, em có lỗi với anh.

Nằm xuống đất rồi đừng tìm con gái, tìm em là được rồi.

Con gái anh... vẫn còn là một đứa nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-64.html.]

Đè nặng xúc động muốn rút kim châm về, mẹ Dung giống như đưa ra quyết định khó khăn nhất đời này của mình….Không có tiến lên.

Bà thậm chí còn nghĩ kĩ, tuyệt đối không để cho ai biết con gái mình biết dùng châm.

Chờ tang sự của bạn già qua xong, nhất định phải mau chóng đưa con gái về quê, đời này….đừng quay lại nữa.

Ôi, càng nghĩ về con bé càng thì trái tim bà càng thấy đau nhói.

Chỉ có năm phút, nhưng lại cảm giác như đã trải qua vài thập niên vậy.

Cực kì khó chịu.

Dung Yên thu châm về:”Mẹ, xong rồi, mạnh tượng của cha đã ổn định lại, tối nay chắc có thể ngủ ngon, sáng mai con sẽ qua xem lại lần nữa.”

Mẹ Dung:....

Còn xem lại?

“Con xác định, cha con không phải tắc thở…..Mà là chỉ đang ngủ sao?”

Bà cũng không dám đi lên kiểm chứng.

Nhưng hành động kia của con gái…..Nếu là ở cổ đại, thì chính là tội g.i.ế.c cha đó!

Có lẽ bởi vì lúc nhỏ bà đã quá nuông chiều con bé.

Nên mới khiến cho cô lớn lên có thể làm loại chuyện to gan lớn mật như thế này.

Ôi, trái tim bà đau quá, hay là bạn già cũng đưa bà theo luôn đi thì tốt rồi.

Dung Yên có hơi cạn lời: ”Không phải mẹ chỉ cần lên sờ một chút là biết rồi sao?”

Theo đạo lý, bây giờ bà nên lập tức đi lấy gậy đánh cô.

Nhưng mà trong lòng lại không nỡ.

Thở dài một hơi, đúng là làm bậy mà.

Bạn già, chúc ông thượng lộ bình an, con gái ông không phải cố ý đâu, con bé là không nỡ để ông tiếp tục nằm đó chịu khổ, cho nên mới tiễn ông đi gặp tổ tiên sớm một chút mà thôi.

Ông thương con bé hơn nửa đời người, chắc sẽ không ghi thù nó đâu có phải không?

Nghĩ thì nghĩ vậy, bà vẫn tiến lại gần giường, vươn tay đặt dưới mũi bạn già…..Đôi mắt đột nhiên trợn to.

“Cha con còn sống?!”

Dung Yên:....

Thiếu chút nữa cô nhịn không được trợn mắt trắng.

“Mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Con là loại người ác độc thế sao? Cha con đương nhiên là còn sống rồi. Mẹ, mẹ tin tưởng con gái mẹ một chút đi, con rất lợi hại đấy!”

Nhìn kìa nhìn kìa, ôi ánh mắt hoài nghi nhân sinh của thân mẫu nhà cô.

Dung Yên nghĩ nghĩ, lại nhanh chóng bổ sung:”Con gặp được một thần y lánh đời siêu cấp lợi hại, là ông ấy chỉ con y thuật. Nếu mẹ vẫn không tin, để con bắt mạnh cho mẹ…..”

Mẹ Dung lập tức quyết đoán vươn tay ra,”Mau bắt đi.”

Dung Yên:...

Xem ra đã đến lúc cô nên bày ra kỹ thuật của mình rồi, ngón tay thon dài nhẹ đặt lên cổ tay được bảo dưỡng kỹ lưỡng của mẹ Dung.

“Gần đây mẹ bị mất ngủ nghiêm trọng…..”

Mẹ Dung trợn trắng mắt: ”Con nói câu này không phải là vô nghĩa sao? Cha con bị như vậy sao mẹ ngủ được chứ?”

Hai ông bà làm phu thê cả đời đều mặn nồng, bây giờ bạn già tuổi mới trung niên đã muốn bỏ bà mà đi, nỗi đau đó….Ai hiểu được chứ?

Nói thật, đến cái suy nghĩ c.h.ế.t theo bà cũng có rồi.

Dung Yên tiếp tục nói:”Ăn uống không tốt….”

Huyết áp mẹ Dung một lần nữa dâng lên:”Nếu mà mẹ còn có thể ăn uống tốt thì cha con đã sớm không đợi được con rồi.”

Phỏng chừng trực tiếp tức chết.

Cái này càng làm cho bà cảm thấy con gái chính là đang nói hươu nói vượn.

Bạn già lúc này còn thở được, có lẽ là do ông trời thương xót, để ông sống lâu thêm một ngày.

Rốt cuộc Diêm Vương bảo c.h.ế.t lúc canh ba thì không thể đi báo danh từ lúc canh hai được.

Diêm Vương không cần mặt mũi sao?

Dung Yên nhìn mẹ mình liếc mắt một cái, cảm thấy biểu tình này của bà đặc biệt khiến cô thấy gần gũi, sau khi mẹ cô qua đời vào 5 năm trước, cô cũng chưa từng được nhìn thấy một biểu tình sinh động nào như thế nữa.

“Mấy ngày nay, tim mẹ hay đập nhanh, còn bị đau nửa đầu, đúng chứ?”

Lời này nói ra xong lập tức khiến mẹ Dung giật mình, quay đầu lại nghiêm túc nhìn cô.

“Con, con học y thật sao?”

Mấy ngày nay bà đúng là có mấy triệu chứng này, thỉnh thoảng trái tim khó chịu nghẹn lại như bị ai bóp.

Vốn dĩ còn cho rằng, là do bà quá thương tâm nên mới vậy.

Dung Yên thở dài một hơi: ”Đương nhiên là thật, con lừa mẹ chuyện này làm gì? Nếu không phải con thật sự có khả năng thì con cũng không dám đi châm kim cho cha, tốt xấu gì đó cũng là cha ruột con.”

Mẹ Dung:...

Dung Yên nói tiếp: ”Con ở phương diện này có thiên phú, chăm chỉ học tập, cho nên về mảng này khá lợi hại.”

Mẹ Dung nhìn cô.

“Con thật sự thay đổi rất lớn, trước kia đọc sách…..Đầu óc cũng coi như nhanh nhạy, nhưng để được xưng thiên tài…..Thì vẫn chưa đủ với tới.”

Về nông thôn một chuyến còn có thể làm cho não bộ thông minh hơn sao?

Nếu thật sự như vậy, trước kia bà nên sớm ném cô xuống thôn ở mới phải.

“Dù sao mẹ tin hay không cũng tùy mẹ, sự thật chính là như vậy, y thuật con tốt, ngày mai con cũng sẽ châm cứu cho mẹ một lượt, nếu không chờ đến lúc phát bệnh mới chữa thì muộn rồi.”

Mẹ Dung hít lạnh một hơi….Con gái này, có thể giả vờ không quen 3 giây không?

“Mẹ không châm….”

Châm một người không đủ, còn muốn châm cả hai.

Người một nhà xin đừng tàn nhẫn như vậy có được không?

Loading...