Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:51
Lượt xem: 195
Sắc mặt người phụ nữ có chút khó coi, cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng không hiểu chuyện, đổi miếng thịt thì thế nào? Bọn họ lại nói thẳng là không đồng ý.
Suy cho cùng là tội nghiệp con trai, tầm mắt cô ta nhìn về phía cô bé xinh đẹp ăn không nhanh không chậm bên kia.
Bởi vì hộp cơm đó còn ba bốn miếng thịt đấy.
“…… Vị đồng chí này, con trai tôi ăn uống không tốt, cơ thể cũng không khỏe…… Có thể đổi miếng thịt được không?”
Còn chưa đợi Dung Yên trả lời, Tần Dư đã bắt đầu xù lông.
“Không thể, người có cơ thể không tốt càng không nên ăn thịt, lỡ như ăn không được, còn không phải lại tìm chúng tôi? Xe lửa này có bán cơm, chắc chắn cũng có thịt, cô đi hỏi mua của họ đi, chị dâu tôi gầy như vậy, nên ăn nhiều mới phải.”
Sắc mặt người phụ nữ khó coi vô cùng, thằng nhóc này sao lại có thể khiến người ta ghét như vậy?
Còn keo kiệt như vậy.
“Đồng chí……” Cô ấy chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Dung Yên.
Dung Yên dừng đũa, cô nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ đó, “Vừa rồi cô không nghe thấy em trai tôi nói sao? Nếu muốn ăn thịt, trên xe lửa có, cô tự mình đi mua đi!”
Lòng đồng cảm của cô cũng không nhiều như vậy, huống chi, cái lỗ hổng này không thể mở.
Trong xe còn có vài đứa nhỏ đấy, nếu đưa cho đứa trước mặt này một miếng, vậy chẳng phải tất cả những người khác đều muốn sao?
Đây vẫn là ngày đầu tiên, còn lại hai ngày sao có thể trải qua được?
Khi người phụ nữ chạm tới ánh mắt của Dung Yên, không hiểu sao nhớ tới cảnh lúc trước cô mới vừa lên xe lửa đã đánh người đàn ông kia thì co quắp lại một chút.
Người này không dễ đụng, lại không có lòng tốt và sự đồng cảm, cô ta đành phải ngại ngùng kéo cậu nhóc đang khóc ầm ĩ không ngừng rời khỏi.
Tần Dư nhìn thấy họ đi rồi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu, khích lệ, “Chị làm tốt lắm, không thể đổi cho họ.”
Dung Yên:……
Giọng điệu của thằng nhóc này là chuyện gì thế? Còn có ánh mắt này…… Dường như là vui mừng —— tín nhiệm.
Một bữa cơm chiều cứ thế trôi qua.
Tần Dư tự mình đến nhà vệ sinh.
Dung Yên lo lắng cho cậu ấy buổi tối ngồi ở vị trí cạnh bên lối đi nhỏ, vì thế đề nghị để cậu ấy ngồi bên trong.
Mới đầu, Tần Dư không đồng ý, nhưng mà Dung Yên cứ khăng khăng, cậu ấy cũng chỉ có thể nghe theo.
Buổi tối toa xe yên tĩnh, lại không yên tĩnh.
Rất nhiều người ngủ rồi, nhưng vẫn còn một hai đứa trẻ ồn ào.
Hơn nữa, thỉnh thoảng lại có người đi tới đi lui……
Cũng may đêm nay trôi qua yên ổn không có chuyện gì xảy ra.
***
“Tần Dã, chúng tôi đến làm việc.” Tần Lương Tài nhìn thấy Tần Dã trong sân, liền ngại ngùng chào hỏi anh.
Những người khác cũng vậy, một nhóm người sắc mặt ngại ngùng chào hỏi anh.
Không có cách nào, tám mao tiền một ngày quá ngon.
Họ căn bản không có cách nào khước từ.
Hơn nữa, mấy bà vợ trong nhà cũng không chịu để họ không đến làm việc.
Buổi chiều ngày hôm qua trở về…… Ở nhà đều bị chửi rủa một trận.
Tần Lương Tài còn bị hơn như vậy, anh ấy không chỉ bị một mình vợ mắng, xong rồi, còn bị mẹ anh ấy mắng, sau khi mắng xong, lại bị cha anh ấy mắng chửi một trận.
Không có cách gì, hôm nay anh ấy đành phải đến.
Nếu không, cái nhà đó chắc anh ấy không thể ở lại.
Sắc mặt Tần Dã không d.a.o động gật đầu.
Tần Lương Tài nhìn thấy anh cũng không tức giận vì chuyện hôm qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu hét lớn với mấy người làm việc, “Tất cả đừng đứng ngây người nữa, việc ở đây cũng chỉ mất ba bốn ngày là hoàn thành, làm xong càng sớm càng tốt.”
Những người đàn ông làm việc đó đúng là chỉ mong làm cho xong công việc ở đây…… Nếu không có việc làm, mấy bà vợ trong nhà cũng sẽ không ép buộc họ.
Vì thế họ càng thêm dốc sức hơn những ngày trước.
Tần Dã không có cảm giác gì đối với chuyện này.
Điều anh nghĩ tới chính là người trên xe lửa, cũng không biết cô ăn có no không? Ngủ có ngon không?
Có nguy hiểm không?
“Anh cả, chị dâu và anh hai còn chưa đến sao?” Giọng nói nho nhỏ của Tần Mai cắt ngang suy nghĩ của Tần Dã.
Tần Dã vừa nghĩ tới thằng nhóc thúi Tần Dư lại có thể đi theo, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.
Nhưng mà, đi theo cũng khiến anh yên tâm hơn.
“Không có, phải ba ngày hai đêm mới có thể đến, chắc là tối mai mới có thể đến.” Nói tới đây, anh không khỏi cực kỳ lo lắng.
Buổi tối khuya như vậy mới đến, lại không có ai tới đón, có ổn không?
Cô có sợ hãi hay không?
Lúc này, dường như anh đã quên mất nửa tháng trước…… Cô như dũng sĩ đơn độc trong đêm tối một mình lên núi tìm cứu anh.
Tần Mai hỏi kinh ngạc một chút, “Phải lâu như vậy sao? Chị dâu nhất định không thích ngồi xe lửa.”
Bởi vì cô ấy biết chị dâu thích sạch sẽ, hình như tối nào cô cũng phải đi tắm, nhưng mà trên xe lửa, không thể tắm đúng không?
Lo lắng cho người.
Tần Dã:……
Đúng lúc này, có tiếng máy kéo vang lên, chỉ một lúc sau, máy kéo đã dừng ở trước sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-60.html.]
Thiết Trụ nhảy xuống, há họng kêu lớn, “Tần Dã, Tần Dã……”
Khi Thiết Trụ vào nhà nhìn thấy Tần Dã, anh ấy sửng sốt một chút, “Nhanh như vậy mà anh đã có thể đi lại rồi sao?”
Kể từ lần cuối anh ấy đến đây cũng chỉ hơn mười ngày thôi! Một người bị liệt như Tần Dã lại không còn bị liệt nữa à?
Tần Dã lạnh lùng nhìn anh ấy một cái: “Vết thương của tôi không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Thiết Trụ: ...
Không đúng đâu! Lần trước anh ấy nhớ rõ xương sườn của Tần Dã bị gãy, chân cũng bị gãy nữa.
Tại sao khỏe lại nhanh như vậy chứ?
Nhưng Tần Dã không cho anh ấy thời gian để suy nghĩ: “Cậu lấy được kính về rồi à?”
Thiết Trụ lập tức quên mất chuyện vết thương của Tần Dã.
Anh ấy vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Thiết Trụ tươi cười vui vẻ, “Đáng ra phải mất mấy ngày, nhưng tôi không ngờ lại suôn sẻ như vậy, nhà máy thủy tinh đã làm xong rồi, bởi vì bọn họ sắp được nghỉ Tết rồi cho nên phải làm xong sớm, hôm nay tôi kéo hết thủy tinh đến đây cho anh rồi đó. Đúng rồi, chị dâu đâu? Sao tôi không thấy chị ấy?”
Anh ấy cũng đến đây một lúc rồi, nhưng vẫn chưa thấy Dung Yên ra ngoài, không phải còn đang ngủ nướng đó chứ?
“Cô ấy có việc phải về thành phố gặp cha mẹ.” Tần Dã không nói nhiều.
Thiết Trụ nghe vậy, vô cùng sửng sốt: “Còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi đó, bây giờ chị ấy về nhà rồi… Vậy chẳng phải chị ấy không thể đón Tết cùng anh sao? Hai người mới kết hôn năm đầu tiên, đã ăn Tết hai nơi rồi sao?
Sắc mặt của Tần Dã tối sầm lại:...
Nếu cậu im lặng, cũng không ai cho rằng cậu bị câm đâu.
“Đúng rồi, anh yên tâm để chị ấy một mình trở về thành phố sao?” Anh không sợ chị ấy về nhà rồi thì sẽ không quay lại sao?
Nhưng cuối cùng, Thiết Trụ nuốt xuống câu cuối cùng, chủ yếu là vì cuối cùng anh cũng nhìn thấy sắc mặt Tần Dã không tốt lắm, ánh mắt có chút hung dữ.
Haiz, lời nói thật cũng không thể nói.
Tần Mai nhỏ giọng nói một câu: “Chị dâu cả không về một mình, anh hai của em đi chung với chị ấy.”
Thiết Trụ nhìn cô bé vừa mới lên tiếng, vẻ mặt kinh ngạc: “Ôi, Mai Tử, cuối cùng thì em cũng nói chuyện rồi, anh còn tưởng em bị câm nữa đó, thì ra là không phải...”
Được rồi, một câu nói của anh ấy, lập tức đắc tội hai người.
Cô bé bỏ chạy ra ngoài ngay lập tức.
Tần Dã thì lại nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh lùng: “Câm miệng.”
Thiết Trụ ngượng ngùng cười, “Ha ha, tôi chỉ đùa thôi mà! Đúng rồi, dỡ kính thủy tinh xuống, anh định để nó ở đâu?”
Tần Dã biết tính tình của Thiết Trụ, đương nhiên sẽ không so đo với anh ấy.
Anh chỉ vào phòng chính, “Đặt vào phòng kia đi.”
Đối với người dân thôn Tần gia mà nói, cửa sổ kính là thứ rất hiếm, lỡ như có ai đó làm vỡ thì cũng không tốt.
“Được rồi, anh đừng cử động, tôi sẽ nhờ bọn họ giúp bê nó xuống.” Thiết Trụ không muốn người thương tật phải làm việc.
Tần Dã vốn đã bị thương, còn không mau khỏe lại, sao có thể bầu bạn với vợ được chứ?
Anh chàng này khó lắm mới lấy được vợ, lại chẳng có gì cả... Nếu thân thể không tốt, người vợ này sợ cũng sẽ mất luôn.
May mắn thay, Tần Dã lúc này không biết anh ấy đang nghĩ gì, nếu như anh biết, nhất định phải đánh anh ấy mấy gậy.
Thiết Trụ hét lên với mấy người đang làm việc: “Mọi người, vài người đến đây đi, giúp tôi cẩn thận bê kính ra khỏi xe.”
Trong thôn chưa một nhà nào làm cửa sổ bằng kính cả cho nên rất nhiều người tò mò, người nào người nấy đều chạy đến.
Có người sờ lên kính thở dài: “Này, cái này lắp vào cửa sổ thật sự rất đẹp, vừa trong vừa sáng.”
Vậy mới nói cưới một người vợ vừa có tiền vừa xinh đẹp thì quan trọng như thế nào.
Chỉ có những người cổ hủ mới nói rằng m.ô.n.g nhỏ gầy như vậy nhất định không thể sinh con trai.
Sống trong căn nhà mới sáng sủa không tốt sao?
Ăn thịt không ngon sao?
Còn nữa, ăn cơm gạo trắng không ngon à?
Nếu như có thể, bọn họ thà không cần... Thôi vậy, vẫn cần phải có con trai mới được.
Nghĩ vậy số người ghen ghét đố kỵ đã giảm đi hơn một nửa.
Nhiều người, tấm kính lập tức được bê xuống.
Ai nấy đều vô cùng cẩn thận.
Sau khi Thiết Trụ đợi tấm kính được chuyển xong rồi, Tần Dã tính tiền cho anh ấy.
“Được rồi, vậy tôi phải về đây, đúng rồi, lần trước chị dâu nói muốn mua một chiếc TV, tôi nghĩ cuối năm nay chắc là không được rồi, phải đợi ăn Tết xong đã.”
“Ừ, không sao đâu.” Tần Dã không quan tâm đến chuyện này, người cũng không ở đây, đem TV về cũng không ai xem.
Ngoài ra, anh cũng không biết có kịp nối dây điện vào thôn này cuối năm nay hay không.
“Vậy tôi đi đây.” Thiết Trụ nhìn anh một cái, nghiêng người ghé vào tai anh thì thầm: “Tần Dã, vẫn là anh có nhiều cách nhỉ! Bản thân không thể đi, vậy mà lại để thằng nhóc Tần Dư kia đi theo, anh cao tay đó!”
Tần Dã: ...
Anh hoàn toàn không bảo Tần Dư đi theo.
Mà là thằng nhóc đó tự mình quyết định đi theo.
Nhưng mà anh cũng không định giải thích chuyện này.
Thiết Trụ đi về... Đến giờ ăn trưa, mọi người trong thôn lại bắt đầu bùng nổ.