Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:50
Lượt xem: 175
Trong giây tiếp theo, thân hình của Dung Yên vừa động…… Cũng giống như vừa rồi, không biết cô ra tay như thế nào.
Giữa tiếng hét thảm của người đàn ông, cánh tay đang buông thõng của ông ta lập tức hồi phục.
Sau khi người đàn ông hét thảm, phát hiện tay ông ta lại có thể cử động linh hoạt lại không còn bị đau.
Ôi mẹ tôi ơi, tay ông ta không phải bị gãy sao?
“Các người cút đi.” Dung Yên lạnh lùng nói ra một câu này.
Cô gái này thật là có bản lĩnh, người đàn ông thật sự sợ hãi, ông ta vội vàng đỡ mẹ già còn đang hùng hổ muốn mắng chửi.
“Mẹ, chúng ta đi……”
Lăn lộn bên ngoài xã hội cũng không phải không có chút mắt nhìn.
Chỉ là lần này bọn họ thật sự đã nhìn lầm, không ngờ một cô gái thoạt trông dễ bị người ta ức h.i.ế.p như vậy, lại có thể mạnh mẽ như thế.
Một khi hai người này trốn đi, nhân viên bảo vệ cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao cũng không phạm tội.
Quay đầu nhìn về phía Dung Yên, chỉ thấy cô định đặt hai cái túi lớn lên trên kệ để hành lý.
Vì thế liền vội vàng nói: “Đồng chí, tôi giúp cô.”
“Cảm ơn!” Dung Yên không từ chối.
Đợi sau khi bảo vệ làm xong, nhân viên bảo vệ nhìn cô thật sâu, rồi rời khỏi.
Còn những người khác trong toa xe cũng vội vàng thu ánh mắt, trong lòng nhớ kỹ người phụ nữ này không dễ đụng, họ vẫn nên ít chọc vào phiền phức một chút thì hơn.
Phải nói rằng, vốn dĩ xe lửa đã hỗn tạp, người nào cũng có.
Một cô gái xinh đẹp, cộng thêm một cậu nhóc đẹp trai tuổi không lớn lắm, thật sự là có người định nghĩ cách ngầm đ.â.m chọc.
Nhưng mà Dung Yên vừa đến đã ra tay như vậy, đúng là khiến cho những người đang định rục rịch chần chờ.
Khiến cho họ không dám nảy sinh những suy nghĩ nhỏ không nên nữa.
Dung Yên nhìn về phía Tần Dư đang đứng ngây ngốc, “Choáng váng à? Sao không ngồi xuống nhanh đi?”
Tần Dư lập tức hoàn hồn, “Chị dâu, chị ngồi bên trong đi.”
Cậu ấy phát hiện ngồi bên ngoài người đi qua đi lại lối đi nhỏ này rất nhiều, chắc hẳn chị dâu sẽ không thích.
Tuy là thời gian ở chung cũng không lâu lắm, nhưng mà cậu ấy biết chị dâu là người đặc biệt coi trọng…… Vô cùng thích sạch sẽ, ví dụ như trước khi ăn cơm, nhất định kêu họ rửa tay mới có thể ăn cơm.
Dung Yên rất hài lòng, cũng không nhượng bộ.
Thật sự cô có hơi chịu không nổi mùi của toa xe này, mùi gì cũng có…… Đúng là hơi bị giày vò.
Sau khi ngồi xuống, Tần Dư cũng nhanh chóng ngồi xuống.
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn qua ánh mắt có chút ngưỡng mộ.
Dung Yên cũng chú ý tới ánh mắt của cậu ấy, cô nhướng mày, “Nhìn chị như vậy làm gì?”
“Chị dâu, chị giỏi quá.” Lời này là Tần Dư nói tự đáy lòng.
Cậu ấy chưa từng gặp người phụ nữ nào giống như chị dâu…… Vốn từ vựng nghèo nàn khiến cho cậu ấy không thể diễn tả được hai chữ mạnh mẽ.
Đâu có giống những người phụ nữ trong thôn của họ, loại người hở chút là la lối mắng chửi, hơn nữa đều là vì tranh giành những thứ da gà nhỏ nhặt.
Dung Yên cong môi, “Bây giờ em mới phát hiện chị tài giỏi sao?”
Tần Dư cười hì hì, đây là lần đầu tiên Dung Yên thấy cậu ấy cười rõ ràng như vậy, “Nhóc con trưởng thành không tệ, cười lên càng đẹp hơn, sau này phải cười nhiều mới được, mặt đừng suốt ngày sa sầm, giống như ông già vậy.”
Tần Dư lập tức thu hồi nụ cười, nhưng hai vành tai cậu ấy lại đỏ lên với tốc độ nhanh như chớp.
Lẩm bẩm một câu, “Em là con trai, sao phải cười?”
Nếu cậu bé cứ suốt ngày cười, còn không phải mấy người trong thôn sẽ cho rằng cậu ấy dễ bị bắt nạt sao?
“Được, chút nữa, lúc nào em muốn đi vệ sinh, nói với với chị một tiếng, nhà vệ sinh ở bên kia.” Dung Yên chỉ tay.
Tần Dư nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ.
Cậu ấy gật đầu, “Em sẽ tự mình đi.”
Tốt xấu gì cậu ấy cũng là con trai, đi nhà vệ sinh còn bắt chị dâu đi cùng sao? Cậu ấy không cần mặt mũi nữa à?
Huống chi…… Cậu ấy vô dụng như vậy sao?
Ngay sau đó, sự chú ý của cậu ấy đều đổ dồn vào việc xe lửa đang chạy.
Vừa rồi ầm ĩ một trận, cậu ấy cũng chưa nhận ra rằng xe lửa đã rời đi.
“Tiếng xe này thật dễ nghe.”
Xình xịch xình xịch.
Cậu ấy thích nghe thanh âm này.
Ngoài ra còn có phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, khiến đoàn tàu giống như vừa đi xuôi vừa đi ngược…… Tàu này có vẻ đi rất nhanh.
Dung Yên liếc mắt nhìn ánh mắt tò mò của cậu ấy, cũng không quan tâm nhiều, cô nhắm mắt dưỡng thần…… Thật ra là đang nghĩ tới gia đình ban đầu của nguyên chủ.
Nhưng mà…… Cô phát hiện không biết vì cái gì, này ký ức lại khá mơ hồ, thứ có thể nhớ lại không nhiều lắm.
Hơn nữa, suy nghĩ nhiều, đầu cô có chút đau, vì thế cô không nghĩ tới nữa.
Người trong toa xe yên tĩnh được khoảng mười phút, lại tiếp tục ồn ào như lúc ban đầu.
Có tiếng con nít khóc, có tiếng người lớn nói chuyện……
Dung Yên ngồi xe lửa này khá khó chịu, đừng nói đến chiếc ghế ngồi này cứng muốn xì hơi.
Cô cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-59.html.]
Chịu đựng được tới lúc cơm chiều, Dung Yên nhờ vào túi xách che lại —— cô lấy ra hai hộp cơm.
“Đây là cái gì?” Tầm mắt Tần Dư dừng trên hộp cơm.
Đây tuyệt đối là chị dâu mua ở tiệm cơm quốc doanh, lúc đó cậu ấy không bước vào, vì thế cũng không biết chị dâu mua gì.
Dung Yên hất cằm, “Hộp đó là của em, em mở ra xem là được.”
Thật ra Tần Dư cảm thấy cậu ấy uống nước được rồi, đầu óc thì cậu ấy khống chế được, nhưng tay thì cậu ấy không khống chế được.
Đợi đến lúc cậu ấy ý thức lại, tay cậu ấy đã không nghe lời mở nắp hộp cơm bằng nhôm.
Lúc cậu ấy nhìn thấy bên trong hộp cơm chứa đầy cơm và thịt, lập tức sợ ngây người, “Cái này, đây là thịt sao?”
Dung Yên nhìn thoáng qua phản ứng này của cậu ấy, khóe miệng cong lên, “Em hãy tin vào đôi mắt của mình.”
Tần Dư không thể tin, “Nhưng, nhưng sao vẫn còn nóng vậy?” Có lẽ theo bản năng cậu ấy cảm thấy hỏi vấn đề này không hay lắm, vì thế cậu ấy hạ thấp giọng hỏi.
Lúc lên xe lửa đến giờ đã bao lâu rồi chứ?
Huống gì hôm nay còn lạnh như vậy…… Đáng lẽ hộp cơm này cũng phải lạnh chứ!
Cậu ấy không hiểu.
Dung Yên liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ăn cơm thôi.”
Tần Dư lập tức không hỏi nhiều, nhìn thức ăn thơm nức mũi, cậu ấy vô thức nuốt nước miếng, “Em…… Thật ra em không quá đói……”
Nhưng mà cái bụng này của cậu ấy không cho cậu ấy chút mặt mũi nào, trực tiếp phát ra tiếng, còn là kiểu rất vang dội, rõ ràng là đang phản đối.
Điều này làm cho sắc mặt Tần Dư cứng đờ.
Cái bụng này của cậu ấy không để cho cậu ấy chút tôn nghiêm nào sao?
Dung Yên nhìn cậu ấy, không trêu chọc, chỉ nói một câu, “Biết vì sao dáng em lại thấp như vậy không?”
Tần Dư bất mãn phản đối, “Em đâu có thấp……”
Dung Yên xì một tiếng, “Đầu suy nghĩ quá nhiều, điều này sẽ ảnh hưởng tới tốc độ phát triển của em, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Tần Dư:……
Còn không phải đây là do cậu ấy muốn để dành lại hộp cơm này cho cô ăn sao?
“…… Em ăn quả trứng gà là được, thật sự em không đói lắm……” Nói xong cậu ấy đi lấy trứng gà.
Dung Yên thật sự không ngờ nói chuyện với cậu nhóc này lại tốn sức như vậy, “Em không ăn, chị đây ăn một mình, em nói chị có thể yên tâm ăn không? Nhanh đi, không thấy mọi người đều nhìn sang đây sao? Nếu em lại không ăn, đồ ăn này chắc cũng không phải của chúng ta.”
Không phải của họ? Mắt Tần Dư lập tức nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nhiều người đôi mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm của cậu ấy như hổ rình mồi.
Người vẫn luôn bảo vệ thức ăn như cậu ấy lập tức cảm thấy không ổn, cậu ấy bất chấp tất cả, lập tức bắt đầu lùa cơm……
Cậu ấy có thể tiết kiệm cho chị dâu ăn, nhưng nếu là người khác muốn ăn…… Vậy tuyệt đối là không có chuyện đó.
Dung Yên nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của cậu ấy, cong môi cười.
Cậu nhóc này bị khích.
“Ăn ngon không?”
Trong miệng Tần Dư đang nhai cơm, khi nghe thấy câu hỏi, cậu ấy gật đầu như giã tỏi, “Ăn ngon……”
Món này mà không thể ăn? Vậy cậu ấy đúng là người không biết đủ.
“Vậy em ăn từ từ, đừng để nghẹn.” Sau khi Dung Yên nói câu đó, thì không quản cậu ấy nữa.
Bắt đầu ăn……
Quả nhiên, lần xuyên qua này thần đưa không gian đúng là tốt quá, giữ được độ ấm này giữa thời tiết như vậy đúng là báu vật thế gian.
Mùi thức ăn của chị dâu em chồng họ thì thơm, nhưng khổ cho mấy người của cả toa, mùi thơm nức mũi đó khiến nước miếng của họ đều chảy ra.
Vốn đang ăn các loại bánh trên tay, lúc này…… Nó chẳng còn ngon miệng chút nào.
Vấn đề là, ban ngày mấy người này đều ở trên xe, đồ ăn của họ sao còn có thể bốc khói chứ?
Mùi thịt thơm đậm đà trực tiếp xông ra vây lấy đủ thứ mùi mồ hôi khác nhau trong toa.
Nhưng nó kích thích mọi người kinh khủng.
Có mấy đứa trẻ thậm chí khóc ầm ĩ cả lên…… Ồn ào muốn ăn thịt.
Tuy là Tần Dư đang vùi đầu ăn cơm, nhưng là lỗ tai vẫn dựng lên, lắng nghe tiếng động xung quanh.
Vì thế sau khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con…… Cậu ấy lùa thức ăn càng thêm nhanh.
Sợ có người đến xin.
Nhưng mà, những lo lắng của cậu ấy không phải dư thừa.
Không thì, thật sự đúng là có người nắm tay một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đến.
Hai mẹ con đứng trên lối đi nhỏ, đôi mắt cậu bé nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hộp cơm kia, nuốt nước miếng, “Mẹ, con muốn ăn thịt……”
“Đồng chí, thật ngại quá, đứa nhỏ khóc quá, có thể cho tôi xin miếng thịt được không? Tôi xin dùng bánh bột ngô đổi……”
Bánh trên tay người phụ nữ trông cứng, lại còn là loại rất nhỏ.
Tần Dư vẫn luôn vô cùng bảo vệ thức ăn, cậu ấy vừa nghe thấy, vội vàng nuốt miếng thịt cuối cùng xuống, “Không đổi, hết rồi.”
Tưởng cậu ấy ngốc lắm sao? Thịt đắt như thế nào chứ? Đổi một cái bánh bột ngô khó ăn như vậy à?
Cậu bé nhìn thấy miếng thịt cuối cùng đã không còn, lập tức cậu bé khóc vô cùng lớn tiếng.