Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:40
Lượt xem: 201

Dung Yên và Tần Dã quay về phòng, phòng mới xây được trang bị đầy đủ, vô cùng ấm áp.

Tần Dã thuận tay rót cho cô một ly nước ấm: ”Uống nước đi, làm ấm người.”

Dung Yên nhận lấy, sau đó liếc mắt nhìn anh, cười nói: ”Lúc nãy biểu hiện không tồi.”

Cô còn tưởng người này miệng kín như bưng, kiệm lời như vàng, trước mặt người ngoài sẽ không hé răng nửa câu cơ.

Thật không ngờ anh còn có thể bá đạo đến như vậy.

Có hơi ngoài dự kiến của cô.

Nhưng mà cảm giác được người ta nơi nơi bảo vệ như vậy đúng là không tồi.

Làm tâm tình cô rất tốt.

“Xin lỗi, anh để em chịu ủy khuất rồi.” Đó dù sao cũng là nữ nhân, anh không tiện ra tay dạy dỗ.

“Không có gì ủy khuất hay không ủy khuất cả, bởi vì em chưa bao giờ để cho mình chịu thiệt, huống hồ…..” Dung Yên hơi câu môi, cười cười, ”Bình thường người gây thù với em đều không thể sống qua một đêm.”

Tần Dã nghe cô kiêu ngạo như vậy, ánh mắt lóe lên.

Tim trong lồng n.g.ự.c đập binh binh như muốn phi ra ngoài…..Tâm rung động không cách nào dừng lại được.

Khiến anh sinh ra ảo giác muốn ôm chặt lấy cô vào lòng.

Hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè lại ý tưởng không an phận này xuống dưới đáy lòng.

“Muốn thêm đường không?”

Đề tài này chuyển quá nhanh, làm Dung Yên nhất thời không kịp phản ứng.

Sau đó cô nhẹ nhàng lắc đầu: ”Không cần đâu.”

Sau đó cô nghĩ đến cái gì đó, nhìn sang Tần Dã: ”Lời bà ta nói anh không để ý chút nào sao? Em với Diệp Duật…..Anh thật sự không bận tâm?”

Ánh mắt Tần Dã hơi tối xuống, cái tên đó…..Anh một chút cũng không muốn nghe thấy.

Càng không muốn nó được phát ra từ miệng cô.

“Anh tin em.”

Chỉ có ba chữ.

Không có giải thích dư thừa.

Bởi vì giải thích nhiều, đối với cô chính là một loại không tôn trọng.

Huống hồ, anh cũng muốn dùng ba chữ này thuyết phục chính bản thân mình.

Mọi chuyện của quá khứ hết thảy đều bỏ qua đi.

Về sau, anh sẽ khiến trong mắt cô chỉ chứa đựng hình bóng của anh.

Mà ba chữ này, làm cho tâm tình Dung Yên càng thêm tốt đẹp.

Lúm đồng tiền trên mặt sâu càng thêm sâu.

Cô cho rằng người đàn ông này vẫn rất có ý tứ.

Tần Dư dẫn theo người trở về là vào hai tiếng sau, công an đi cùng cậu vẫn là mấy người lần trước.

Thôn dân đang làm việc nhìn thấy Tần Dư thật sự dẫn công an đến thì nhất thời không biết nên nói gì.

Lâm Quân chào Dung Yên một câu: ”Đồng chí Dung.”

Dung Yên gật đầu với anh, sau đó nhanh chóng nói qua sự tình một lượt.

Tiểu Vương mang mẹ Từ đang sưởi ấm ở ủy ban của thôn về.

Lúc mẹ Từ nhìn thấy công an thì hoảng sợ vô cùng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt có chút lạnh lẽo của Lâm Quân, cả người bà ta tự động căng thẳng.

“Bà chính là mẹ ruột của Từ Khả?”

Đáy lòng mẹ Từ không yên, lúc này giọng điệu trả lời cũng không còn kiêu ngạo ngang ngược và sắc bén như lúc trước: “…… Phải.”

“Tại sao bà lại tới đây tìm đồng chí Dung làm phiền là sao? Chẳng lẽ bà không biết Từ Khả đã tự mình nhận tội? Đã điều tra khá rõ ràng cô ta làm những chuyện như vậy. Vụ án này không có điểm gì đáng nghi, ngay cả nguồn gốc thuốc của cô ta cũng rõ ràng. Bây giờ bà như vậy…… Có biết đây là hành vi gì không?”

Mẹ Từ:……

Bà ta làm sao biết đây là hành vi gì, chẳng qua bà ta muốn cứu con gái thôi.

“Còn nữa, bà tùy tiện bôi nhọ vu khống đồng chí nữ, có biết chuyện này gây hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Chuyện gì cũng cần phải có chứng cứ, bà có chứng cứ gì chứng minh họ không rõ ràng không?”

Lời nói này của Lâm Quân có chút nghiêm khắc.

Mẹ Từ: “Chứng cứ…… Có, Từ Khả nhà tôi nói Dung Yên bám lấy Diệp Duật……”

Tần Dã đen mặt, “Đồng chí Lâm, làm phiền Ngài nhất định phải nghiêm túc điều tra việc này, nếu không, vợ tôi bị mấy người này làm ầm ĩ tới nỗi không có cách nào làm người.”

Tần Dư thằng nhóc này tạt nước tạt đến nghiện rồi, cậu ấy nghe bà cụ nói thế, trực tiếp nổi giận, không nói hai lời xoay người vào bếp lấy một chậu nước, vừa đi ra đã tạt thẳng vào hướng mẹ Từ……

Nếu không phải Lâm Quân nhanh tay lẹ mắt kéo mẹ Từ một chút, chắc là chậu nước này lại tạt lên người mẹ Từ lần nữa.

Trong lòng mẹ Từ vẫn còn sợ hãi.

Bà ta không ngờ trong hoàn cảnh có mặt công an ở đây mà thằng nhóc này dám làm như vậy.

Định thần lại bà ấy trực tiếp hét lên chói tai, “Đồng chí, anh xem thằng nhóc này…… Đúng là vô pháp vô thiên, mau bắt cậu ta lại cho tôi…… Tôi muốn tố cáo cậu ta tội cố ý gây thương tích.……”

Dung Yên cười lạnh, lôi một cái kéo mẹ Từ đang trốn ở phía sau công an ra.

Bắt đầu cho ăn một cú đánh mạnh……

Mẹ Từ thét chói tai: “…… A, cứu mạng……”

Lâm Quân:……

Cả đám không một ai còn sống sao?

Còn Tiểu Vương lại yên lặng xoay lưng —— cậu ấy không nhìn thấy gì cả.

Dung Yên dừng tay, sau đó cười lạnh, “Cái miệng hèn hạ này của bà, còn nói bậy thì tôi còn đánh bà.”

Mẹ Từ hoảng sợ, lúc này cả người bà ta đều đau.

Dung Yên nhìn về phía Lâm Quân: “Đồng chí Lâm, anh thấy đấy, cái miệng này của bà ta, tôi cũng không thể nhịn được, cho dù là Từ Khả nói, hay là tự bản thân bà ta nói, dù sao, nếu tên tuổi tôi đã bị mẹ con bà ta hủy hoại như vậy, cho dù kiện tới Bắc Kinh thì tôi cũng muốn kiện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-52.html.]

Lâm Quân: “…… Cô yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.”

Mẹ Từ: “…… Cô còn dám đánh tôi đấy à?”

“Đánh bà thì làm sao? Miệng bà dơ bẩn như vậy, không nên đánh sao?” Dung Yên cười lạnh, “Không chỉ có như vậy, tôi còn muốn đi tới đơn vị của bà, hỏi lãnh đạo một chút, tại sao lại để loại người như bà làm việc……”

Trong mắt mẹ Từ tràn ngập lửa giận, “Cô dám?”

Dung Yên lạnh lùng liếc bà ta, “Vậy bà xem tôi có dám hay không, ngày mai tôi sẽ gửi điện tín thông báo tên thật……”

Mẹ Từ thật sự muốn đ.â.m c.h.ế.t con nhỏ đê tiện này.

Đúng lúc Lâm Quân lên tiếng, “Nếu bà nói Từ Khả nói, vậy được, bây giờ bà hãy cùng tôi đến đồn công an một chuyến.”

Anh ấy kêu Tiểu Vương mang người đi.

Mẹ Từ:……

Bà ta chưa từng nghĩ sẽ phải tới đồn công an.

Bà ta kiên cường chống đỡ: “Đi thì đi, tôi còn sợ sao?”

Lâm Quân cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp kêu Tiểu Vương mang người đi……

Sau khi người này thật sự bị mang đi, những thôn dân đó càng thêm…… E dè đối với cả nhà Tần Dã, đặc biệt là Dung Yên.

Ai lại muốn gây chuyện với một người mở miệng ngậm miệng đều phải đến đồn công an chứ?

Tần Phú Quý đang trốn trong đám đông, càng âm thầm thở phào.

Giẫm ngựa —— sau này anh ta sẽ không bao giờ đi qua trước cửa con bé này nữa.

Hiện tại mới được mấy ngày? Con hèn hạ này đã đưa vài người vào đồn công an.

May là anh ta và mẹ mình không tranh cãi quá gay gắt với con nhỏ hèn hạ này, nếu không —— có lẽ lúc này anh ta cũng chuẩn bị vào tù.

Không thể ở lại đây nữa, Tần Phú Quý quyết đoán xoay người rời đi.

Mẹ ơi hiện trường dọa người.

Đám đông rất nhanh đã giải tán.

Ai về nhà nấy đi về ăn cơm chiều.

Khoảng sân nhỏ lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Dung Yên giơ ngón tay cái với Tần Dư, “Không tệ, phản ứng rất nhanh, xử lý cũng gọn gàng.”

Ở độ tuổi này, tuy là hiểu chuyện, nhưng chắc chắn không có can đảm đến đồn công an báo án.

Dù sao cô cũng phát hiện ra ở đây rất nhiều người trưởng thành khá bài xích đến đồn công an.

Thằng nhóc được khen có chút kiêu ngạo, cậu ấy hơi nhếch cằm, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Tần Dã:……

Chê em béo mà em còn cảm thấy tự đắc sao.

Nhưng mà, anh phát hiện ra một việc —— đó là từ sau khi vợ anh tới, hình như tên nhóc này có sức sống hơn nhiều.

Em gái cũng vậy…… Chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, tính cách của cô nhóc không còn hiền lành nhát gan như trước đây.

Người cũng hoạt bát hơn.

Ánh mắt luôn dè dặt dễ hoảng sợ cũng sáng lên.

Không chỉ có như thế —— ngay cả anh…… Trong lòng anh cũng đã xảy ra sự thay đổi hoàn toàn.

Mà tất cả những thứ này, đều là do cô.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn về phía Dung Yên càng thêm dịu dàng…… Cũng có đam mê mà anh không biết.

Bởi vì ánh mắt này quá tập trung và đam mê, Dung Yên muốn không để ý cũng rất khó.

Quay đầu, “Nhìn em như vậy làm gì?”

Tần Dã không ngờ lại bị bắt gặp, còn bị chỉ ra thẳng thừng như vậy, đặc biệt là trước mặt hai đứa em kia, đặc biệt là hai tầm mắt đó cũng đổ dồn lên người anh.

Anh hơi không được tự nhiên, lại giả vờ bình tĩnh.

Tim đập có chút loạn nhịp, còn vành tai bỗng nhiên nóng bừng.

Anh hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: “Tay em có đau không?”

Dung Yên giơ tay của cô lên một chút, ngoại trừ có vài vết chai ra, thậm chí còn không đỏ.

“…… Tay của em thì có thể có chuyện gì.”

Lúc này Tần Dư nhịn không được nói một câu, “Ngốc.” Dùng đế giày đánh người có phải tốt hơn không? Sao lại đi dùng tay.

Dung Yên bị cậu ấy phun ra từ đó khiến cô phì cười, “Tên nhóc này em nói ai ngốc đó?”

Tần Dư trợn tròn mắt, sau đó không chút do dự dùng một ngón tay chỉ về phía anh cả cậu ấy, “Anh cả em ngốc.”

Nói xong cậu ấy trực tiếp chạy vào nhà bếp.

Sắc mặt Tần Dã tối sầm:……

Tên nhóc thúi này, có phải to gan rồi không?

Tần Mai nhìn thấy sắc mặt anh cả âm u, không khỏi mím môi cười nhạt, “Em và anh hai nấu cơm……”

Cô ấy chạy chậm rời khỏi.

Ngay lập tức, trong sân cũng chỉ còn lại hai người Dung Yên và Tần Dã.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, dường như có một chút thâm sâu, phảng phất có chút ấm áp trong không khí lạnh lẽo này.

Dung Yên là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này, “Anh đã đứng lâu như vậy rồi, đi thôi, nên trở về phòng nằm nghỉ đi.”

Tim Tần Dã vì những lời này lại đập mạnh hơn một chút.

Vợ của anh…… Quan tâm cơ thể anh như vậy sao?

Chưa từng có ai quan tâm anh như vậy.

Anh cảm thấy trái tim như được ngâm trong mật ngọt.

“…… Được!”

Loading...