Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:37
Lượt xem: 221
"Cô ta hủy hoại nửa đời sau của tôi, hoàn toàn là bởi vì tư tưởng của cô ta có vấn đề nghiêm trọng, nên mới phải cải tạo lao động sửa lại cho đúng, bà là mẹ cô ta, đã không thể giáo dục cho cô ta một tư tưởng đúng, thì tất nhiên sẽ có nơi dạy lại cho cô ta."
"Cho nên, việc bà cần làm là khuyên bảo con gái, lao động cho tốt, nỗ lực cải tạo, tương lai được ra ngoài, lại phải làm người cho đúng, ngàn vạn lần không thể có tâm tư hại người nữa."
Mẹ Từ: ……
Lúc này bà ta bị những lời này làm cho giận đến nỗi tim gan tỳ** phổi sắp vỡ tung ra.
**tỳ: lá lách
Nhìn chằm chằm Dung Yên đến nối khóe mắt muốn nứt ra, "Bây giờ cô đã tốt, tại sao lại không thể buông tha cho con bé."
Vẻ mặt Dung Yên bình tĩnh, "Sao lại nói là tôi tốt? Nếu không phải do cô ta, thì dựa vào thành tích của tôi, đã sớm nhận được thư trúng tuyển rồi về thành phố đi học đại học, hủy hoại tiền đồ của người khác là không nghiêm trọng? Huống chi, cái này không phải là tôi không buông tha cho cô ta, mà là luật pháp không để cô ta thoát."
Khóe miệng hiện lên tia mỉa mai, "Lại nói tiếp, cô ta có ngày hôm nay, thì bà là đầu sỏ lớn nhất, đường đường là một người mẹ, không dạy con cho tốt, làm cho tư tưởng của cô ta như đất lở, đi lạc lối, tôi tưởng bà phải nên tỉnh lại đi chứ, bà lãng phí tài nguyên quốc gia, nuôi ra một đứa con gái như vậy, bà không cảm thấy hổ thẹn sao?"
Mẹ Từ tức giận đến lảo đảo, bà ta chưa từng nghĩ một đứa con gái sẽ có thể nói ra những lời như vậy.
"Dung Yên, cô cho rằng cô hại Từ Khả, là có thể cùng Diệp Duật ở bên nhau sao?"
Lời này vừa nói ra, Dung Yên trực tiếp tiến lên cho bà ta hai bạt tay.
"Bạch bạch." Đánh đến nối mẹ Từ chỉ thấy toàn sao.
Lúc đầu mẹ Từ sẽ không nghĩ đến Dung Yên có thể trực tiếp động thủ, tốt xấu gì bà ta vẫn là trưởng bối của cô, cô ta làm sao dám……Động thủ đánh mình?
Sao khi phản ứng lại mẹ Từ không thể tin mở to hai mắt: "Mày dám đánh tao?"
Thế mà bà ta lại bị đánh bởi một tiểu bối mong manh yếu ớt?
"Đánh bà thì có sao? Tôi còn muốn đưa bà đến Cục Công an đấy." Trong mắt Dung Yên toàn là lạnh lùng, "Cuối cùng tôi cũng biết là gia đình giáo dục như thế nào, mới có thể dạy dỗ ra một đứa con gái tư tưởng có vấn đề, này không phải là do mẹ mà ra hả?"
Mẹ Từ trừng cô, "Tao nói sai rồi sao? Mày không buông tha cho Từ Khả, còn không phải là vì Diệp Duật? Mày đã gả chồng, Diệp Duật có thể thích một cái giày rách như mày sao?"
Dung Yên: "......?"
Tính tình nóng nảy của cô trỗi dậy.
Lại lần nữa tiến lên đánh mấy bạt tay.
Mẹ Từ bị đánh cho đầu óc choáng váng, đau đớn trên mặt làm cho bà ta muốn đánh trả, nhưng mà bà ta lại không có sức lực.
Lúc này bà ta mới phát hiện, thế mà sức lực của tiểu tiện nhân Dung Yên lại lớn đến thế.
Này, phải làm sao?
Lúc này, Tần Dư nói với Dung Yên: "Chị dâu, tránh ra……"
Dung Yên vừa nghe, nhanh chóng lui ra phía sau.
Mẹ Từ bị đánh cho đầu óc choáng váng vẫn chưa hồi hồn.
Giây tiếp theo, bà ta bị một chậu nước lạnh tạt vào, lạnh thấu tim.
Dung Yên: ……
Thôn dân đang làm việc: ……
Trời rất lạnh, bọn họ đứng thôi cũng rét run, đây còn bị một xô nước lạnh tạt vào – Mọi người run lập cập theo bản năng.
Tàn nhẫn — vẫn là sói con này tàn nhẫn.
Sắc mặt Tần Dư đầy địch ý, trong tay còn cầm một cái chậu không.
"Rắm thối nhà bà, chị dâu tôi thích một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh như anh trai tôi, sẽ không thích một con gà yếu ớt họ Diệp, nếu bà lại nói hưu nói vượn, tôi sẽ cầm d.a.o c.h.é.m bà."
Cô nhóc Tần Mai đáng yêu lúc này cũng rất tức giận, giờ khắc này, cô ấy cũng không còn quan tâm đến chứng sợ xã giao nữa.
Đứng ở bên cạnh anh hai, nhấn mạnh nói: "Chị dâu của tôi thích anh trai tôi."
Hình như cô chưa nói qua với hai con người này thì phải? Nói thêm, hiểu lầm này cũng quá lớn, cô chỉ là……Thèm khát thân mình của anh cả các em mà thôi.
Nhưng mà nhìn thấy hai anh em bênh vực cô, trong lòng vẫn có cảm động nho nhỏ.
Đúng là không vô ích khi đối xử tốt với bọn họ.
Mẹ Từ bị lạnh hỏng rồi, bà ta thét ra tiếng chói tai: "A……"
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Tần Dư — đây là đồ xấu xa gì? Còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như thế.
Đúng lúc này, Tần Dã chống gậy ra tới, anh chậm rì rì đi đến bên cạnh Dung Yên.
"Vợ, chịu uất ức rồi, về sau em không nên dùng tau đánh loại người này, tay của em đánh đến đỏ hết rồi, nhất định là rất đau đúng không?"
Trên mặt toàn là vẻ đau lòng.
Tần Dã — là anh sao?
Ngay cả Tần Dư khi nghe được lời nói của anh trai mình cũng trợn mắt há mồm, phảng phất giống như không quen biết với người này.
Đây vẫn là anh cả của cậu sao?
Càng miễn bàn đến những thôn dân đang làm việc.
Bọn họ thật sự không còn lời gì để nói.
Không thấy mặt người này đã bị đánh sưng thành đầu heo hả?
Mặt của người bị đánh không đau mà tay người đánh lại đau?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-50.html.]
Tần Dã quay đầu nhìn về phía người đang chật vật, ánh mắt anh sắc bén như mũi dao, "Nếu bà vì con gái bà mà dùng lời nói vu khống cho vợ của tôi, thì bà và con gái bà cùng nhau đi làm bạn luôn đi."
Vừa bị lạnh vừa bị đau nên mẹ Từ không kịp hiểu rõ những lời này có ý nghĩa gì, đã nghe thấy người đàn ông tức giận nói với đứa nhóc ngoan độc, "Tần Dư, em đạp xe đạp đi lên trấn một chuyến, đến đồn Công an báo cáo, để Công an xuống đây."
Tần Dư vừa nghe lời này, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, cậu ấy vội vàng đáp: "Vâng, được."
Hai ngày trước, cậu ấy đã học xong cách lái xe đạp.
Nhưng mà, đồn Cảnh sát ở đâu trong trấn?
Ngay sau đó lại nghĩ, không có việc gì, sau khi lên trấn cậu ấy lại hỏi một chút là biết.
Lúc này mẹ Từ đã nghe rành mạch, sắc mặt bà ta lập tức biến đổi, "Không cần đi."
Tần Dư không để ý đến bà ta, bà già này chạy đến nhà cậu ấy nói hưu nói vượn vu tội cho chị dâu cậu, nếu như không lên đồn Công an thì mới là thiên lí bất dung.
Cậu chỉ hối hận vừa rồi chỉ tạt một chậu nước, đáng lẽ phải tạt thêm một chậu nữa mới đúng.
Nhanh chóng đẩy xe đạp đi ra ngoài, vì cậu ấy chưa đủ cao nên chị có thể xuyên qua phần tam giác ở khung xe để đạp.
"Từ từ, vẫn là để chị đi cho." Dung Yên lên tiếng.
"Không, em đi." Tần Dư rất sợ chị dâu sẽ đoạt lấy, nên trực tiếp đạp xe rời đi.
Phương pháp đạp quỷ dị này thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cậu ấy.
Vốn dĩ mẹ Từ đã rất lạnh, lúc này gió lại thổi qua, bà ta rùng mình run bần bật.
Bà ta trừng về phía Dung Yên với gương mặt sưng, giọng nói sắc bén, "Dung Yên, mày cho rằng mày đi báo án là sẽ không có chuyện gì sao? Tao cũng muốn báo mày……"
"Kiện đi! Đi kiện, Công an còn không cho phép tôi đánh cái mồm bẩn của người vu tội cho mình hay sao? Còn thích Diệp Duật? Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi thích cậu ta? Người đàn ông kia có lớn lên tốt bằng người đàn ông của tôi sao?"
Dung Yên khen ngợi ngoại hình của Tần Dã từ đầu đến chân ngón chân:
"Đã không cao bằng người đàn ông của tôi, ngũ quan cũng không đẹp bằng anh ấy, một bộ dạng tiểu bạch kiểm***, cũng chỉ có Từ Khả mới thích anh ta."
***tiểu bạch kiểm: những người đàn ông ẻo lả, hay bám váy phụ nữ.
"Nếu như tôi thật sự thích họ Diệp kia, bà cho rằng dựa vào gương mặt của tôi thì sẽ có chuyện gì với Từ Khả? Một bộ dáng nhạt nhẽo hết muốn ăn."
"Về sau đừng đem loại đàn ông tay không thể vác vai không thể khiêng, xảy ra chuyện thì chỉ biết chạy trốn đừng nói liên quan đến tôi, nếu không, tôi nghe được một lần thì đánh một lần, đương nhiên, lần này bà ở đây nói hưu nói vượn, tôi cũng không có khả năng sẽ tha cho bà, nếu như một người da mặt mỏng, bị bà càn quấy nói bậy một hồi, không chỉ có tình cảm vợ chồng tan vỡ, không chừng còn phải đi nhảy sông tự sát."
"Cho nên nói, loại người ích kỉ giống như bà, chỉ vì con gái của bà mà sẵn sàng dùng miệng g.i.ế.c hại những người khác, nếu không để pháp luật đến chế tài bà, thì sau này bà sẽ là một cái tai họa."
Các thôn dân: ……
Vợ của Tần Dã quả thực quá bá.
Nhưng mà lời của cô nghe cũng rất đúng.
Nếu như là một người da mặt mỏng, bị vu tội như vậy, thật sự có thể tìm đến cái chết.
Vốn dĩ lúc đầu còn khá nhiều người đồng tình với mẹ Tần Khả, lúc này……Cũng không cảm thấy có chỗ nào đồng tình nữa.
Việc g.i.ế.c người bằng miệng mới là lợi hại nhất.
Tần Dã an ủi, "Vợ ơi, đừng rức giận, chốc nữa Công an tới, tự nhiên có thể cho bà ta biết không phải cái gì thuận miệng là có thể nói được."
Vừa mới được vợ khen, trong lòng anh rất vui vẻ, chẳng lẽ trong lòng cô anh thật sự tốt như vậy sao?
Đây là lần đầu tiên……Anh rất cảm ơn cha mẹ anh đã cho anh một gương mặt như này.
Dung Yên gật đầu, "Đúng vậy, anh nói rất đúng."
Đôi vợ chồng này kẻ xướng người họa, làm cho mẹ Từ tức sắp c.h.ế.t rồi.
Bà ta nhìn chằm chằm Từ Dã, ánh mắt lộ ra sự trào phúng, "Mày thật sự cho rằng người phụ nữ này muốn cùng mày sinh hoạt sao? Người nghèo như mày, chỉ là nó không có biện pháp, mới có thể đi theo mày, nếu như có thể trở về thành, nó đã sớm chạy đi rồi……"
"Bà câm miệng, nếu như vợ tôi không thích tôi, không nghĩ muốn cùng tôi sinh hoạt, thì nửa đêm sẽ lên núi tìm tôi à? Sẽ đem người sắp c.h.ế.t trên núi là tôi cõng xuống dưới? Sẽ xây nhà ở tốt như vậy cho nhà chúng tôi sao?"
Những lời nói liên tiếp của Tần Dã làm cho các thôn dân đang bế tắc bỗng hiểu ra.
Đúng vậy! Thằng nhóc Tần Dã này đúng là có vận cứt chó, người bình thường……Là một người đàn ông như bọn họ thì cũng không dám một mình lên trên núi tìm người lúc nửa đêm.
Chứ đừng nói đến là một người phụ nữ.
Cô dám đi là vì cái gì? Chắc chắn là bởi vì yêu nha!
Còn có, nếu như không muốn sinh hoạt chung, thì làm sao có thể xây một căn nhà tốt như vậy, nghe nói tất cả cửa sổ ở đây đều làm bằng kính?
Là điều duy nhất trong cả thôn.
Nếu muốn đi, sao lại không mang tiền theo?
Một đám người khó chịu cực kì.
"Tại sao lại có người như bà? Không thể bởi vì con gái nhà bà, mà tùy ý vu tội cho vợ Tần Dã? Hai vợ chồng nhà người ta đang rất êm đẹp."
"Đúng vậy, hai người bọn họ đang tốt! Quả nhiên, con gái ra sao thì mẹ sẽ như vậy."
"Cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, bà đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn nữa."
…
Mẹ Từ nhìn thấy một đám người đều đang giúp tiện nhân Dung Yên nói chuyện khiến bà ta tức giận đến suýt chút ngất xỉu.