Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:14:31
Lượt xem: 226
Những thanh niên trí thức này, có người đến đây từ rất sớm, đã ở đây được mười năm rồi, bọn họ thực sự rất nhớ nhà.
Nguyên nhân chính vẫn là ở đây quá nghèo khổ, hàng ngày bọn họ phải làm việc rất vất vả.
“Khoảng thời gian này, chúng ta cũng rảnh rỗi, vậy thì cố gắng ôn tập cho tốt đi! Cố gắng để năm sau thi đại học, tất cả mọi người đều thi đậu.”
Chỉ sau khi thi đậu đại học, bọn họ mới có hy vọng trở lại thành phố.
Lúc này Vương Quảng Bình nói một câu: “Mọi người trở về đi, mấy ngày này tôi không về ký túc xá đâu, Dung Yên muốn sửa sang nhà nên tôi muốn đến đó mấy ngày.”
Tám hào một ngày, cho dù chỉ làm việc mười ngày, vậy cũng được gần 8 đồng tiền lận đó.
“Tôi cũng đi.” Mấy người nam thanh niên trí thức đều cảm thấy hứng thú với việc kiếm tiền hơn.
Đây thật sự là một cơ hội hiếm có.
Kiếm thêm vài đồng, bọn họ có thể mua một số món ăn ngon trong dịp Tết Nguyên Đán.
Nữ thanh niên trí thức: ...
Những người đi đều là đàn ông, còn bọn họ không thể nào đi được.
Bên này, mặc dù Diệp Duật muốn lặng lẽ rời khỏi thôn, nhưng có khá nhiều người rảnh rỗi không sợ lạnh mà ngồi trò chuyện dưới cây hòe lớn.
Cho nên khi được hỏi, Diệp Duật chỉ có thể nói anh ta phải trở lại thành phố.
Chuyện vô cùng trùng hợp chính là... Không lâu sau khi anh ta rời khỏi thôn, mọi người trong thôn vẫn còn bàn tán về chuyện đó.
Dung Yên tình cờ đạp xe đạp từ trong thôn đi ngang qua bọn họ.
Mọi người nhìn thấy Dung Yên ra khỏi thôn, bọn họ đều nhìn lẫn nhau.
“Cô ấy đang đuổi theo thanh niên trí thức Diệp à?”
Không biết ai dẫn đầu nói câu này, sau một hồi im lặng như c.h.ế.t chóc, mọi người bắt đầu bùng nổ.
Bọn bọn họ chợt nhớ đến một tin đồn, hình như là nói vợ Tần Dã trước đây... hình như cô ấy thích anh chàng thanh niên trí thức Diệp kia...
“...Mấy người đừng nói hươu nói vượn, vợ Tần Dã chỉ là lên huyện mà thôi, sao có thể đuổi theo thanh niên trí thức Diệp được chứ.”
“Đúng vậy, cô ấy đã trả tiền để xây nhà mới cho Tần Dã rồi đó, đây là vì muốn sống những ngày tháng tốt lành với Tần Dã!“
Có người rõ ràng không phục lời nào, phản bác rằng: “Thế thì sao lại trùng hợp như vậy chứ?”
“Được rồi, đừng đoán tới đoán lui nữa, cẩn thận kẻo người ta kiện anh lên đồn cảnh sát đấy.”
Mọi người nghe thấy lời này đều im lặng, hai ngày nay bọn họ cũng xem như được mở mang kiến thức rồi... Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người nào thích chạy đến đồn cảnh sát như vậy cả.
Cô ấy không hề sợ hãi chút nào, cứ giống như đồn cảnh sát do nhà cô ấy mở vậy đó.
Tuy rằng người nào người nấy ngoài miệng không đàm luận chuyện này nữa, nhưng sau khi bọn họ đứng dậy đi về nhà, liền nói chuyện này cho mọi người trong nhà nghe, không bao lâu sau, chuyện Dung Yên đuổi theo thanh niên trí thức Diệp về thành phố - chuyện này giống như mọc cánh mà lan truyền ra khắp thôn.
Dung Yên đương nhiên không biết có chuyện trùng hợp như vậy.
Đạp xe ra khỏi thôn không lâu, cô nhìn thấy Diệp Duật đang vừa đi vừa cõng hành lý ở trên lưng.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Dung Yên biết rằng người đàn ông này sắp quay trở lại thành phố.
Nhưng mà, chuyện này không liên quan gì đến cô.
Đừng có mà cản đường cô, cho nên cô nhấn chuông xe đạp vang lên.
Đinh linh linh……
Diệp Duật nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên, anh ta nhường đường theo bản năng.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Dung Yên.
Trong lòng anh ta đột nhiên có một cảm giác khác lạ... Dung Yên đến tìm anh ta sao?
Nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Anh ta đứng đó không đi tiếp nữa.
“Tránh ra đi, không nghe thấy à?” Dung Yên thấy anh ta đứng giữa đường, thực sự cảm thấy cạn lời.
Nghe thấy lời nói của cô, Diệp Duật nhường đường theo bản năng, đứng sang một bên.
Anh ta không nhịn được mà hỏi: “Dung Yên, em đến tìm tôi à?”
Dung Yên ngạc nhiên, “Tôi tìm anh? Cho dù anh có mặt mũi lớn thì cũng đừng có loại ảo tưởng này, được không vậy?”
Không thèm nhiều lời với Diệp Duật, cô trực tiếp đạp xe đạp... vượt qua anh ta mà không dừng lại.
Khi đi ngang qua, cô thậm chí còn không thèm nhìn anh ta thêm lần nào.
Diệp Duật: ...
Nhìn bóng người đạp xe đạp đi xa, sắc mặt anh ta cứng đờ.
Suy nghĩ sai lầm khiến anh ta cảm thấy có chút xấu hổ.
Anh ta thật sự phải đi rồi, chẳng lẽ Dung Yên không còn gì để nói với anh ta sao?
Còn một điểm nữa, nếu như cô ấy đang đạp xe đạp, chằng lẽ không thể chở anh ta đi một đoạn được sao?
Đáng tiếc cho dù suy nghĩ trong lòng anh ta nhiều hơn nữa, Dung Yên cũng không quan tâm.
Cô chỉ cảm thấy xui xẻo mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-41.html.]
Nếu cô sớm biết Diệp Duật đúng lúc này sẽ lên huyện, cô đã đi sớm hơn mười phút rồi.
Nhưng mà, chuyện này trong lòng Dung Yên lại không có chút ảnh hưởng nào, cô đạp xe rất nhanh, người ở phía sau sớm đã bị cô vứt ra sau đầu rồi....
Tần Dư đang hái rau ở mảnh đất riêng sau nhà, trận tuyết rơi ngày hôm qua... Bây giờ cậu bé mới nhớ ra, không mang mấy cây bắp cải trong ruộng rau về thì chắc chắn sẽ bị đông hỏng.
Tần Mai vốn muốn đến giúp đỡ nhưng mà Tần Dư không cho.
Ngay lúc Tần Dư đang đau lòng vì mấy cây bắp cải bị đông lạnh hư rồi, đột nhiên có người gọi cậu ấy: “Đồ sao chổi...”
Tần Dư vừa nghe thấy ba chữ này, liền tức giận quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên là Tần Tiểu Bảo, tức là con trai của Tần Phú Quý, bằng tuổi cậu bé.
Tần Tiểu Bảo lao đến trước mặt Tần Dư, “Sao chổi, chị dâu cả của mày bỏ trốn với người đàn ông khác rồi…”
Tần Dư không thể nghe được lời này, sắc mặt lập tức tối sầm lại, cũng không nhiều lời với Tần Tiểu Bảo, cậu bé nắm lấy một nắm tuyết, bóp chặt, sau đó dùng sức ném thật mạnh...
Quả cầu tuyết này chuẩn xác đập vào mặt Tần Tiểu Bảo.
Tần Tiểu Bảo bị đập đến nỗi ngẩn người tại chỗ, cả người lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống.
Sau khi cậu bé đứng vững người, cảm giác đau lạnh trên mặt càng khiến cậu bé tức giận hơn nữa.
“Mày dám đánh tao à?”
“Nếu như mày dám nói hươu nói vượn nữa, tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày đó.” vẻ mặt Tần Dư hung tợn, người cậu bé ghét nhất chính là thằng nhóc mập mạp này.
Bởi vì thằng nhóc mập mạp này từng bắt nạt em gái.
Lúc này Tần Tiểu Bảo đang tức giận.
“Cái gì mà tao nói hươu nói vượn chứ? Người khác nhìn thấy, bà nội tao cũng nhìn thấy rồi, chị dâu cả của mày không biết xấu hổ, đuổi theo thanh niên trí thức Diệp kia bỏ trốn rồi...”
Bà nội cậu ta đã nói rằng người phụ nữ đó đã đánh gãy tay cha cậu ta, còn đánh bà nội cậu ta nữa, thậm chí còn đập đổ cả tường nhà cậu ta.
Chuyện quan trong nhất là, trong nhà tên sao chổi này có thịt, vậy mà lại không mình ăn.
Mình thậm chí còn không được ăn, tên sao chổi này dựa vào đâu mà được ăn chứ? Tên sao chổi này cũng xứng à?
Tần Dư tức giận nổi điên lên rồi, trực tiếp lao đến đè Tần Tiểu Bảo xuống đất mà đánh.
Tần Dư là người tàn nhẫn, nhưng vì Tần Tiểu Bảo từ nhỏ đã được cưng chiều, cho nên ăn uống ngon hơn cậu bé, dáng người cũng cao lớn hơn Tần Dư.
Hai người bọn họ lao vào đánh nhau, thật sự không phân được cao thấp.
Nhưng mà, đánh đến cuối cùng, vẫn là sự tàn nhẫn của Tần Dư chiếm ưu thế.
Tần Tiểu Bảo đánh không lại, chỉ đành phải bỏ chạy.
Tần Dư mím môi, lúc này cũng không nhổ bắp cải nữa.
Cậu bé trực tiếp trở lại sân trước.
Tần Dư vẫn chưa kịp vào phòng mình để sửa soạn lại, cậu bé đã nghe thấy tiếng gọi của anh cả: “Tần Dư, đến đây.”
“Anh hai, anh cả nghe thấy anh đánh nhau, chắc là tức giận rồi.” Tần Mai thấp giọng nói, cô bé có chút lo lắng.
Tần Dư mím chặt môi, sau đó đi về phía phòng anh cả.
Trên mặt cậu bé có vết thương, Tần Dã nhìn một cái đã thấy rồi, ánh mắt anh sắc bén: “Em đánh nhau với Tần Tiểu Bảo à?”
Tần Dư không nói lời nào, nhưng biểu tình trên mặt cậu bé đã nói rõ mọi chuyện.
“Sao lại đánh nhau?” Tần Dã hỏi.
Tần Dư im lặng nửa ngày, cứ đứng ngang bướng như vậy.
“Nó đến gây chuyện với em à?” Tần Dã lại hỏi.
Tần Dư vốn không muốn nói chuyện, nhưng lại nhịn không được, “Nó nói hươu nói vượn, nói chị dâu cả đuổi theo thanh niên trí thức Diệp trở về thành phố rồi.”
Chị dâu cả chắc chắn rất thích anh cả, nếu không thì sao chị ấy có thể đối xử tốt với bọn họ như vậy?
Còn nữa, nhà bọn họ sắp xây một căn nhà mới... Chị dâu cả của cậu bé mới không thèm đuổi theo người họ Diệp kia đâu.
Người họ Diệp kia, sao tốt bằng anh cả chứ?
Ánh mắt Tần Dư dừng lại chỗ người anh cả đang nằm trên giường, trong đầu cậu bé có một chút lo lắng thoáng qua, anh cả như thế này, thì chị dâu cả hẳn là… sẽ không ghét bỏ anh ấy, đúng không?
Đôi mắt đen của Tần Dã trầm xuống, “Chị dâu cả của em lên huyện làm gì em không biết à? Chị ấy đang tìm người liên hệ với xưởng gạch để mua gạch.”
Tần Dư cúi đầu, “...Em chỉ là tức giận mà thôi.”
Thằng nhóc mập đó dám đến một lần, thì cậu bé sẽ đánh nó một lần.
“Lát nữa em đừng đi lung tung, dặn em gái ở trong nhà không được ra ngoài.” Tần Dã bây giờ như thế này, anh chỉ sợ lát nữa người nhà bên kia sẽ tìm đến nhà mình.
“Em không sợ, em sẽ bảo vệ em gái.” Tần Dư cực kỳ bướng bỉnh.
Chị dâu cả của cậu bé lợi hại như vậy, cả nhà bên kia không dám nhiều lời trước mặt chị dâu cả, cho nên mấy người nhà bên kia cũng không đáng sợ đến như vậy.
Bây giờ cậu ấy lớn rồi, cũng có thể bảo vệ người nhà của mình.
“Nói con bé về phòng trước đi.” Giọng nói của Tần Dã có chút nghiêm khắc.