Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:12:36
Lượt xem: 282

Lâm Quân: ……

Anh ấy còn có thể nói cái gì?

Nhưng mà, đổi lại thành bất luận người nào thì cũng không thể nhẫn nhịn việc này.

Ho nhẹ một tiếng, "Pháp luật sẽ trả lại công bằng cho cô……" Nên không cần động thủ đánh người.

"Cảm ơn, tôi tin tưởng vào nhà nước." Dung Yên ngồi thẳng người lên.

Nếu không phải có công an ở đây, thì không chỉ dừng lại ở hai cái tát vừa đủ mạnh kia đâu mà cô sẽ tát Từ Khả thành đầu heo.

Lâm Quân cảm thấy đây là một cô gái tốt, tam quan chân chính.

Từ Khả bị đánh sắp điên rồi, "Tôi muốn kiện cô ta đánh tôi……"

Dung Yên quay đầu cười lạnh, "Này không phải do cô xứng đáng sao? Hay là tôi đã đánh cô quá nhẹ rồi?"

Vẻ mặt của cô lạnh lùng, như thể nếu Từ Khả nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, cô sẽ động thủ thêm lần nữa.

Từ Khả sợ hãi trước sự tàn nhẫn của người phụ nữ này, đó là một người dám đánh người khác ở trước mặt công an.

Một chút cô ta cũng không muốn mặt mình lại chịu thêm tội.

Co rúm lại một chút, nửa người trên lùi về phía sau, cách xa bàn tay kia một khoảng.

Dung Yên nhìn bộ dạng này, trong lòng ôi một tiếng, vì để cho lỗ tai mình không bị đầu độc trong suốt quãng đường đi.

Cô lạnh giọng cảnh cáo: "Tôi khuyên cô đừng có mà khóc lóc, tiếp tục làm ảnh hưởng tâm trạng của tôi…Tôi có thể đánh cho cô tàn phế nửa người."

Từ Khả : "......" Tiện nhân này cũng quá kiêu ngạo, còn có công an ở đây đấy, thế mà cô ta lại dám trắng trợn uy h.i.ế.p mình như vậy.

Đây là ỷ vào việc công an đứng về phía cô sao?

Tức nghẹn, nhưng cô ta thật sự không dám khóc.

Tần Dã nằm ở trên giường tính nhẩm thời gian ở trong lòng.

"Tần Dư……"

Tần Dư đang ở trong sân nghe được anh cả gọi, vội vàng chạy vào, "Anh cả, có chuyện gì, có phải anh muốn đi nhà xí hay không?"

Tần Dã: …….

Trừ cái này ra anh không còn gì khác sao? Hay thằng nhóc này nghĩ anh là một thùng đựng nước tiểu?

"Em đi xem đi, chị dâu của em sẽ sớm trở lại thôi."

Tần Dư vừa nghe được, vội vàng nói: "Vâng ạ, giờ em đi liền đây."

Cậu ấy nhanh chóng chạy ra ngoài, mới tới gần cây hòe lớn, cậu ấy lại nhìn thấy chị dâu bước xuống từ chiếc xe ô tô của cảnh sát.

Từ từ……Xe đạp của chị dâu đâu? Đi đâu vậy?

Cũng may là không bao lâu, đã nhìn thấy một công an khác dừng chiếc xe đạp đang chạy lại, chiếc xe đạp mà công an kia đi chính là xe của chị dâu, điều này làm cho Tần Dư không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xe đạp không mất là may rồi.

Còn những thôn dân nhàn rỗi ngồi dưới gốc cây hòe già nhìn thấy xe công an thật sự tới thì họ vô cùng khiếp sợ.

Vợ Tần Dã này…… Đúng thật là có năng lực.

Gan to bằng trời.

Lâm Quân và Dung Yên lần lượt xuống xe, còn Từ Khả, cô ta co ro trên xe không tự mình xuống được.

Thật sự quá mất mặt.

Bên ngoài có nhiều thôn dân như vậy, nếu họ biết chuyện của cô ta…… Thì sẽ nghĩ như thế nào chứ?

Dung Yên cũng không quan tâm thôn dân thấy thế nào hay nghĩ thế nào, cô nói với Lâm Quân: “Lâm đội, ký túc xá của thanh niên trí thức ở bên kia, tôi dẫn anh tới đó.”

Lâm Quân gật đầu, “Được.”

Sau đó anh ấy quay đầu, “Tiểu Vương, cậu đi điều tra đi.”

Tiểu Vương lập tức lên tiếng, “Vâng, Lâm đội.”

Đúng lúc các thôn dân ở hiện trường bị cậu ấy bắt được, hỏi thăm từng người.

Các thôn dân được yêu cầu phối hợp điều tra thì trong lòng không khỏi than khổ:……

Nếu cho họ thêm một cơ hội, dù thế nào họ cũng sẽ không ở lại đây xem náo nhiệt.

Nhưng mà, phối hợp vẫn phải phối hợp, nếu một người đã chịu mở miệng, việc điều tra sẽ diễn ra thuận lợi hơn nhiều…… Đây đúng là tam sao thất bản.

Tiểu Vương chọn lọc những thông tin hữu ích từ người dân.

Đợi lúc đại đội trưởng vội vàng đuổi tới, trên cơ bản cuộc điều tra thôn dân đã gần như kết thúc.

Còn ở bên ký túc xá của thanh niên trí thức, Cố Lan nhìn người đứng ở cửa khiến toàn thân cô ta sững sờ.

Còn Ngưu Du Liên và Hoàng Mẫn thì vô thức đứng thẳng người.

Lâm Quân chưa bước vào, ánh mắt anh ấy đảo qua, tầm mắt dán chặt vào người nào đó, “Cô chính là Cố Lan.”

Cố Lan: “…… Phải.”

A a a! Dung Yên, tiện nhân này, cô thật sự dám báo án sao?

Sao lại dám chứ?

Lâm Quân: “Có một vụ án cần cô theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”

Cố Lan:……

Sợ hãi, cô ta có thể từ chối không?

Cơ thể không thể kiểm soát được mà run bần bật.

Lâm Quân không lập tức tiến lên dẫn người đi, mà hỏi hai người ở cùng vài câu hỏi, bao gồm cả chuyện của Từ Khả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-32.html.]

Ngưu Du Liên và Hoàng Mẫn đều có chút mơ màng, hỏi chuyện của Cố Lan thì họ có thể hiểu, nhưng hỏi Từ Khả…… Vì sao lại vậy chứ?

Nhưng mà, tuy là các cô ấy không hiểu, nhưng lại rất hợp tác, nói hết những gì các cô ấy biết.

Đương nhiên Lâm Quân cũng phải đi hỏi những nam thanh niên trí thức ở bên cạnh.

Một giờ sau, Lâm Quân mang Cố Lan…… Và Từ Khả đi.

Trong thôn trở lên ồn ào.

Chuyện của Cố Lan thì họ biết, nhưng còn Từ Khả —— Một nữ thanh niên trí thức thoạt trông rất hiền lành, sao lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy?

Dám đánh thuốc đi ngoài cho thanh niên trí thức Dung vào trước đêm diễn ra kỳ thi đại học.

Mẹ ơi, quả nhiên, những thanh niên trí thức trong thành phố này nhìn bề ngoài thì không thấy gì, vậy mà thủ đoạn trong lòng thật sự rất tàn nhẫn.

Sau khi Dung Yên xong việc, tự nhiên là cô sẽ rời đi.

Chiêu ngày hôm nay của cô, không tới 100% thì cũng tới 80% người dân là thật sự bị cô dọa sợ.

Dù sao trong thời gian ngắn, những thanh niên trí thức đó và thôn dân đều sợ cô.

Đây là một người tàn nhẫn…… Cũng tàn nhẫn giống tên nhóc Tần Dã kia, chỉ là cách thức tàn nhẫn của hai người họ không giống nhau.

Chẳng trách họ có thể trở thành người một nhà.

Tàn nhẫn ở chung với tàn nhẫn.

Diệp Duật nhìn thấy Dung Yên đi rồi, ngẫm nghĩ, anh ta vẫn nên đuổi theo, “Dung Yên, cô chờ một chút.”

Dung Yên dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.

Diệp Duật không dám nhìn vào mắt cô, lúc này tâm trạng anh ta phức tạp khó tả.

“Tại sao cô lại nuốt lời?” Anh ta cho rằng cô nên giữ lời hứa.

Dung Yên cười lạnh, “Tôi cũng không tố cáo anh, nuốt lời chỗ nào? Xin lỗi qua loa phát thanh là do các người vu khống tôi nhặt được tiền của người khác, còn loại chuyện thi đại học này…… Tôi sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”

Diệp Duật:……

“Nói cách khác, nếu tôi khiến anh không được thi trong lần thi đại học này, vậy anh có thể tha thứ cho tôi không?”

Sao có thể tha thứ? Hủy đi tiền đồ của người khác cũng không khác gì cắt đứt con đường công danh của họ, tương đương với hủy hoại cuộc đời của người đó.

Vậy trong lòng anh ta còn muốn g.i.ế.c người nữa đó.

Vẻ mặt Dung Yên châm biếm, “Nhìn đi, anh cũng không phải thánh phụ đúng không? Vì thế, đừng đứng nói chuyện mà không đau eo. Với lại……”

Khóe miệng cô nhếch lên, “Thật ra trong lòng anh vẫn nên cám ơn tôi, dù sao Từ Khả vào tù thì anh đã có thể dễ dàng thoát khỏi con rắn độc đó.”

Sắc mặt Diệp Duật lúc xanh lúc trắng, dù sao cũng không có liên quan gì đến nhau.

Anh ta muốn phản bác, nhưng dù thế nào cũng không thể mở miệng được.

Sau một lúc lâu sau, mới nói được một câu, “Cô đừng nói Từ Khả như vậy, Từ Khả chỉ là nhất thời bị choáng váng mà thôi……”

Trước đó, Diệp Duật thật sự có chút buồn phiền Từ Khả, bởi vì trong cảm nhận của anh ta, Từ Khả không phải là một cô gái lương thiện.

Nhưng sau khi biết được Từ Khả thật sự bị bắt thì anh ta lại có chút đồng cảm với Từ Khả.

Dù sao cô ta mới hai mươi, nếu thật sự bị bắt vào tù, vậy đó chính là kết án, điều này sẽ hủy hoại tương lai của Từ Khả.

Việc này xảy ra với một cô gái chưa lập gia đình…… Cũng thật quá độc ác.

“Sang năm, cô còn có thể thi lại, có thể tha thứ cho cô ta không?”

Dung Yên khịt mũi coi thường, người này vẫn tới cầu xin.

“Từ Khả có biết anh cầu xin cho cô ta không? Chắc cô ta không biết.”

“Như vậy đi! Ngày mai, tôi sẽ làm một chuyện tốt, cực khổ lên trấn trên thăm cô ta một chút, chuyển lời quan tâm của anh tới cô ta.”

“Như vậy, cô ta sẽ rất cảm động, sau này ở trong nhà lao buồn khổ sẽ có tình yêu của anh làm chỗ dựa, cô ta sẽ sống hạnh phúc hơn một chút, đợi sau khi cô ta cải tạo xong được tại ngoại, vậy nhất định sẽ tìm anh. Còn anh yêu thương cô ta lại tốt bụng như vậy, chắc sẽ không vứt bỏ cô ta mà đi tìm cô gái khác để kết hôn chứ?”

Sắc mặt Diệp Duật lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Anh ta không ngờ Dung Yên lại có thể nói như vậy.

Dung Yên nhìn dáng vẻ này của anh ta, mở to hai mắt nhìn, “Không! Không! Vậy là anh không định chờ cô ta ra sao? Sao lại có thể thế chứ! Anh chính là trụ cột tinh thần của cô ta, là hy vọng sống của cô ta, chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn cô ta mất đi hy vọng mà chết?”

“Chẳng qua tôi chỉ để cô ta nhận lấy hình phạt thích đáng, dù sao thì không có quy củ thì sao thành phép tắc, làm chuyện sai thì phải gánh chịu hậu quả, đây cũng là tốt cho cô ta, cái này là tôi phòng ngừa sau này cô ta phạm sai lầm lớn hơn nữa. Đợi cô ta ra, vậy có thể làm lại cuộc đời, sống một cuộc sống mới.”

“Nhưng nếu như anh vứt bỏ cô ta như vậy, chẳng khác nào là g.i.ế.c người, anh sẽ khiến cô ta không sống nổi mất! Sao anh lại có thể tàn nhẫn vậy chứ?”

Thánh phụ? Thánh mẫu? Bắt cóc đạo đức? Ai mà không làm được chứ?

Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, bổn cô nương khiến cho thắt lưng anh đứng thẳng…… Cũng phải biết đau.

Lúc này, anh ta chỉ mong mình chưa từng xuất hiện ở chỗ này.

Dung Yên nhìn vẻ mặt của anh ta, cười nhạo một tiếng, sau đó không để ý tới anh ta, đẩy xe đạp nghênh ngang mà đi.

Còn lại Diệp Duật khắc sâu ánh mắt giễu cợt của cô vào lòng, rất lâu sau cũng không thể buông bỏ được.

Dung Yên đạp xe đạp tới cửa nhà, đã nhìn thấy cậu nhóc Tần Dư ló đầu ra nhìn.

Cô nhảy xuống xe, “Em đang nhìn gì thế? Đang nhìn xem chị có trở về hay không sao?”

Tần Dư bị bắt trúng, muốn lùi lại nhưng không kịp, “…… Sủi cảo xong rồi, ăn được rồi.”

Dung Yên vừa nghe, khỏi phải nói, cô đi tới đi lui, thật sự là đói đến lờ đờ rồi.

Lúc cô đang định đẩy xe đạp vào, đã nhìn thấy Tần Dư chạy nhanh ra, “…… Chị dâu, em giúp chị đỗ xe.”

Từ lúc mua chiếc xe đạp này tới bây giờ, cậu ấy còn chưa được sờ cái nào.

Dung Yên nhìn dáng người thấp bé của cậu ấy, tuy cô không nói, nhưng ánh mắt của cô lại muốn nói.

Em được không?

Loading...