Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:32
Lượt xem: 94
“Mẹ, con biết số tiền này là mẹ…… Tuy là hiện giờ con không biết vì sao mẹ phải cho Yên Yên, nhưng mà nó sẽ không cần, mẹ lấy về đi, với lại, trời có hơi tối, con đưa mẹ trở về.”
Mẹ Dung không trả lời, “Không phải mẹ đã nói, nếu các con không cần số tiền này…… Thì cứ chôn trong mộ của ba con đi.”
Dung Văn Minh:……
“Mẹ thật sự chịu chôn tiền xuống đất sao? Đây chính là hai trăm đồng tiền đấy!”
Trước kia không phải trong mắt bà ta toàn là tiền sao?
Câu cuối cùng này thì ông ấy không nói ra, bởi vì ông ấy sợ sau khi ông ấy nói xong, bà lão sẽ tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Bà Dung không để ý tới ông ấy.
Hai trăm……Đương nhiên là bà ta tiếc, lúc này lòng có chút thắt lại đau đớn.
Đứa con chẳng ra gì này còn đưa tới đưa lui tiền ở trước mặt bà ta, thật sự muốn khiến bà ta đổi ý lấy về sao?
Hít sâu một hơi, “Xem như là…… Mẹ nghĩ gặp ba con cũng tốt.”
Bà Dung trừng mắt liếc nhìn ông ấy một cái, “Con yên tâm, ngày mai mẹ sẽ không đi, cũng sẽ không gây chuyện, cũng sẽ không để cả nhà thằng hai gây chuyện, như vậy thì, con có thể cầm tiền chứ?”
Sau khi bà Dung nói xong lời bà ta muốn nói, liền bước tập tễnh đi mất.
Dung Văn Minh suy nghĩ, vẫn nên đi theo phía sau bà ấy.
Bà Dung biết ông ấy đi ở phía sau, cũng không để ý tới.
Rốt cuộc hai mẹ con không ai nói gì…… Dù sao vết rạn nứt và tổn thương cũng đã rất sâu, cũng không dễ dàng chữa lành như vậy.
Khi đưa đến chỗ cách nhà Dung Văn Trạch không xa, Dung Văn Minh vẫn trực tiếp nhét tiền vào trong túi bà lão.
Sau đó không nói một câu trực tiếp xoay người rời khỏi.
Tiền này, ông ấy không cần, tin rằng Yên Yên cũng sẽ không cần.
Thân thể bà Dung đứng thẳng bất động một lúc lâu.
Cho đến khi xuất hiện một giọng nói, “Bà nội, bà đứng ở chỗ này làm gì? Có phải bà đến nhà bác cả không?”
Bà Dung ngẩng đầu nhìn thấy là cô ta, đứa cháu gái có nhiều mưu mô nhất, không khỏi tức giận nói: “Tôi muốn đi đâu, còn phải nói với cô sao?”
Vẻ mặt Dung Mạn Mạn hơi ngập ngừng, sau đó trên mặt đầy vẻ bi thương, “Bà nội, con đây là lo lắng cho bà.”
Bà Dung hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến cô ta.
Đi thẳng về phía nhà.
Dung Mạn Mạn nhìn tấm lưng đó, đôi mắt cô ta híp lại một chút, sau đó phát ra một tia độc ác……
Nếu, bây giờ cô ta đẩy c.h.ế.t bà lão…… Nếu như bà ta chết.
Có phải con khốn Dung Yên đó không thể làm lễ cưới không?
Dù thế nào, bà lão này vẫn là mẹ ruột của bác cả cô ta, cũng là bà nội ruột của con khốn Dung Yên đó.
Ý nghĩ ác độc này giống như cỏ dại bị gió lớn thổi, sinh sôi phát triển mạnh mẽ.
Khiến cô ta đuổi theo, sau đó từ từ đưa đôi tay ác độc ra.
Ngay lúc sắp đẩy ngã bà lão, đột nhiên bà Dung ở phía trước quay người.
“Cô làm gì thế?” Khi đôi mắt đục ngầu của bà Dung nhìn thấy đôi tay vẫn còn dừng lại trên không trung, lập tức có vài phần khí thế “Không phải là cô muốn đẩy tôi đấy chứ?”
Cơ hội của Dung Mạn Mạn đã mất, cô ta đang suy nghĩ có nên dứt khoát dùng sức đẩy mạnh một lần không?
Nhưng khi cô ta liếc nhìn thấy có bóng người ở cách đó không xa thì cô ta liền cất giấu suy nghĩ này.
Nhanh chóng thu tay lại.
Trên mặt lập tức hiện lên vẻ đau lòng, “Bà nội, sao bà có thể nói con như vậy? Bà chính là bà nội ruột của con… Sao con có thể làm ra loại chuyện ác độc này? Bà nội, có phải bà nghĩ quá xấu về con rồi không?”
Bà Dung cười lạnh, chỉ với lời nói vừa rồi của cô ta thì bà ta đã dám khẳng định con quỷ này muốn đẩy bà ta.
“Tôi khuyên cô làm người vẫn nên lương thiện một chút, người đang làm, trời đang nhìn, sau này đừng để tôi thấy cô làm động tác nhỏ nào nữa, bà già này không phải cô muốn hại là có thể hại c.h.ế.t đấu.”
Sau khi nói xong câu đó, bà ta trực tiếp xoay người rời đi, chẳng mấy chốc đã vào sân.
Dung Mạn Mạn đứng tại chỗ sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Sau đó, cô ta kiềm chế cơn giận của mình, rồi làm như không có việc gì vào nhà.
Bên đây Dung Văn Minh mang tâm trạng phức tạp về tới nhà.
Ông ấy đi vào bếp.
Mẹ Dung nhìn thấy ông ấy ngồi sau bếp, liền hỏi, “Ông có mang tiền trả lại không?”
Dung Văn Minh gật đầu, “Ừm.”
Sau khi mẹ Dung nghe thấy tiền đã được trả về, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vốn định hỏi lại vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt ông ấy không tốt, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Bà ấy lấy hết trứng gà ra khỏi nồi.
Lại dùng thuốc màu nhuộm hồng.
Dung Văn Minh nhìn thấy rất nhiều, vì thế bước tới giúp đỡ, “Để tôi đến.”
Hai vợ chồng bận làm việc này việc nọ, bận rộn đến hơn hai giờ khuya, lúc đó mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Dã đã dậy, anh đi xuống lầu, nhìn thấy nhà bếp sáng đèn, vì thế liền đi tới.
“Tiểu Tần, sao con dậy sớm vậy? Bây giờ mới bốn giờ thôi! Hay là, đi ngủ thêm chút đi?” Tuy là mẹ Dung hai giờ sáng mới ngủ, nhưng do trong lòng còn lo nhiều chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-229.html.]
Mới ngủ một giờ, bà ấy đã thức dậy.
“Mẹ, mẹ nên đi ngủ thêm một lát đi.” Tần Dã biết đêm qua họ đi ngủ rất khuya.
“Mẹ không buồn ngủ, thôi đi, nếu con đã dậy, vậy con giúp mẹ đem mấy thứ này mang tất cả đến tứ hợp viện đi, chút nữa, 7 giờ con lại qua đây đón người.”
Tần Dã gật đầu, “Vâng.”
Mẹ Dung chỉ mấy thứ muốn lấy.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tần Dã nói: “Chắc là Tần Chân tới, con đi mở cửa.”
Mẹ Dung kinh ngạc, “Anh ấy tới sớm như vậy sao?”
Tần Dã giải thích: “Anh ấy mượn xe, giúp đem một số thứ qua trước.”
Mẹ Dung nghe vậy, vội vàng thúc giục, “Vậy con mau mở cửa đi.”
Tần Dã đi ra khỏi nhà bếp, anh đi mở cửa, quả nhiên bên ngoài là Tần Chân.
“Tần Dã, cậu kết hôn, tôi cũng xem như là tốn nhiều công sức.” Còn chưa qua được nửa đêm đã bị ba anh ấy bắt dậy.
May là hiện giờ không phải mùa đông, nếu không mùa đông lạnh đúng là dậy không nổi.
Tần Dã chân thành nói hai chữ, “Cảm ơn!”
Tần Chân trực tiếp đ.ấ.m nhẹ anh một đấm.
“Đều là người một nhà cậu cám ơn tôi làm gì? Nếu cậu không phải anh em của tôi, tôi đây cũng không ra sức. Được rồi, không nói nhiều lời, muốn dọn cái gì? Tôi cố ý mượn xe tải từ xưởng dệt bông bên kia.”
Còn trả lại không ít lễ vật, nếu không, người trong xưởng cũng không cho người ngoài mượn xe này.
“Nhưng mà, may là ngõ cũng rộng, nếu không, xe này không chạy vào được đâu!”
Tần Dã khá đồng tình với câu này.
Vị trí nhà này của ba vợ anh đúng là khá tốt, là con hẻm rộng nhất mà anh từng thấy, hơn nữa cửa cũng là loại khá rộng rãi.
Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có một chiếc xe tải có thể vào, kỹ thuật lái xe cũng phải tương đối tốt.
Hai người bước vào sân.
Mẹ Dung đi ra, nhìn thấy Tần Chân, vô cùng niềm nở.
“Ăn chút đồ lót dạ trước rồi hãy dọn.”
Tần Chân đúng là chưa ăn gì, dù sao chút nữa chuyện anh ấy làm đều là việc lao động chân tay, đói là không có sức.
“Vậy cảm ơn thím.”
Mẹ Dung thích những người sảng khoái như vậy, bà ấy cười nói: “Đâu có gì phải cảm ơn, cậu làm như vậy, tôi còn phải cảm ơn cậu đã đến đây dọn đồ cùng?”
Tần Chân cười to, “Được, vậy không cảm ơn mãi nữa.”
Mẹ Dung để Tần Dã và anh ấy đợi ở nhà chính, bà ấy đi vào bếp bưng bữa sáng cho họ.
Đợi sau khi hai người ăn xong, Dung Văn Minh cũng đứng dậy.
Ba người cùng giúp nhau mang đồ.
Bởi vì nghe Tần Dã nói chuyến đầu tiên mang ít đồ, vì thế chỉ có một mình Tần Chân tới đây, không gọi thêm những người khác của nhà họ Tần.
Đợi đến chuyến thứ hai, trời đã sáng bừng, người bên nhà họ Tần đến giúp đỡ khiêng đồ cũng nhiều…… Những đồ đạc khác của nhà họ Dung cơ bản đều được dọn lên xe.
Bởi vì là ban ngày ban mặt, vì thế mấy người hàng xóm cũ nhìn thấy rõ ràng…… Đặc biệt là vào chuyến đón người cuối cùng, dùng ô tô đón.
Con gái của nhà họ Dung này thật sự đúng là gả đi không bình thường.
Tốt số nhất vẫn là mấy nhà thân thiết với người nhà họ Dung đó, đều được mời qua tứ hợp viện bên kia giúp đỡ, đợi đến giữa trưa, họ còn phải ở lại bên đó ăn cơm.
Vì thế, nhiều gia đình không được gọi cũng có chút ganh tị.
Tuy nhiên, sau khi nhận được kẹo cưới của mẹ Dung, bọn họ cũng không nói thêm lời ganh tị nào.
Những chuyện đó, mẹ Dung đều không quan tâm.
Hiện giờ bà ấy đã đi tới và đang bận rộn ở bên chỗ tứ hợp viện.
Còn Dung Yên thì đang mặc quần áo mới sắp chuẩn bị để tiếp đãi nhóm người thân nữ của người nhà họ Tần.
“Em dâu, viện này của em đúng là không tồi.” Người nói chuyện là vợ của Tần Chân. “Đặc biệt ở trước sân của mọi người lại có thể trồng được loại dưa hấu này, thật tuyệt vời.”
“Tối nay lúc trở về, mọi người có thể chọn mỗi người một quả dưa hấu mang về.” Dung Yên cười cười, cũng không phải vậy, dưa hấu đó là cô trồng từ trong không gian ra, vì lẽ đó, ngày hôm qua cô còn cố ý tìm cớ, kêu Tần Dã mang vài gốc từ chỗ người nông dân bán dưa về.
Không chỉ như vậy, cô còn cố ý đào một ít đất trên đất đen trong không gian ra.
Như vậy, không ảnh hưởng đến mùi vị.
Nếu có thể, sau này còn có thể có một số loại đồ ăn gì đó khác, cũng không bị nghi ngờ.
“Thật ngại quá.” Tuy ngoài miệng vợ Tần Chân nói vậy, nhưng ánh mắt phát sáng khác thường, có thể thấy trong lòng vô cùng rung động.
Dung Yên: “Dưa hấu đó của tôi đã ra được hơn hai mươi trái, mọi người lấy mỗi người một trái cũng không sao.”
“Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không khách sáo nữa.” Một mình cô ấy lấy thì ngại quá, vì thế cô ấy thêm từ “Chúng tôi”.
Còn Tần Dã đi cùng ông Tần và người nhà họ Tần với lại…… Một số bạn bè thân thiết của nhà họ Tần.
Đi cùng còn có ba vợ của Tần Dã Dung Văn Minh……
Còn người nấu cơm đang bận rộn khí thế ngất trời.
11 giờ trưa, họ sẽ khai tiệc……