Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 225

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:26
Lượt xem: 95

Đây cũng là điều mà Dung Văn Minh và mẹ Dung không ngờ đến.

Họ không ngờ người nhà họ Tần đưa sính lễ sẽ đến nhiều người như vậy.

“Mời ngồi mời ngồi!” Mẹ Dung nhìn mọi người, còn có người mặc quân phục, cả người bà ấy hoàn toàn mất bình tĩnh.

Gia thế này…… Nếu là trước kia, nhà họ Dung thật sự có chút không xứng.

Cũng phải để bà ấy lo sầu, dù sao gả cao cũng không phải là tốt.

Tuy nhiên, hiện giờ không còn vấn đề nào nữa, con gái bà ấy tài giỏi! Không cần thiết phải hạ thấp bản thân.

Đương nhiên, lần đầu thấy người có thân phận khác biệt, bà ấy vẫn có hơi mất tự nhiên.

“Ba nó, ông đi tiếp đãi gia đình thông gia đi, tôi đi pha trà.”

Dung Văn Minh không cần đợi bà ấy nói, đương nhiên ông ấy tiếp đãi.

Cũng may là sáng nay ông ấy đã đi chợ và cửa hàng mua khá nhiều đồ để đãi khách.

“Thông gia, vào đây, ăn miếng dưa hấu đỡ khát trước.”

Ông ấy vội vàng kêu Yên Yên nhà mình cắt dưa hấu thành từng miếng.

Tần Chân tự mình ra tay, đưa cho ông cụ nhà anh ấy và ông nội mỗi người một miếng, sau đó tự mình ăn một miếng.

Tới khi cắn một miếng thì đôi mắt của anh ấy đột nhiên sáng lên.

“Sao dưa hấu này lại ăn ngon như vậy, mua ở đâu thế ạ?” Quay về thì anh ấy cũng phải đi mua mấy trái.

Dung Văn Minh đâu biết mua ở đâu?

“Là Yên Yên mua, nếu dưa hấu này ăn ngon, vậy ăn nhiều một chút, hôm nay nó mua vài trái, chút nữa mọi người hãy mang vài trái về đi.”

Tần Chân nghe thấy lời này thì anh ấy không thể từ chối, bởi vì dưa hấu này thật sự ăn rất ngon.

“…… Vậy cảm ơn chú.”

Ông Tần:……

Cháu thiếu ăn sao? Còn thiếu khách sáo như vậy.

Tần nhị gia:……

Đứa cháu trai này không còn cách nào khác sao, sao lại không biết xấu hổ như vậy?

Sớm biết vậy đã không cho anh ấy đến nơi này

Quá mất mặt.

Tần Chân nhìn thấy sắc mặt của ông nội anh, vội vàng nói: “Ông nội, dưa này ăn ngon thật, không tin ông ăn thử một miếng xem, không chừng còn muốn chuyển đi hết số dưa còn lại của nhà chú ấy đấy.”

Dưa hấu là đồ Dung Yên trồng ở trong không gian mang ra ngoài.

Đêm qua cô mới bắt đầu gieo hạt, nhưng sáng nay ngủ dậy đã phát hiện dưa chín rồi.

Thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy vừa vui mừng vừa bất ngờ.

Mà quan trọng hơn chính là hương vị so với dưa ở bên ngoài thì ngon hơn nhiều.

Cô có linh cảm rằng, chỉ cần ăn những thứ này hàng ngày……Qua một thời gian thì thân thể cũng sẽ được cải thiện nhiều.

Cho nên, Dung Yên tính chừa ra một phần của mảnh đất kia, không chỉ trồng mỗi hoa quả, mà còn trồng thêm cả rau dưa nữa.

Người Tần gia cùng hai ông bà Dung gia nói chuyện vô cùng vui vẻ, cho nên giữa trưa tự nhiên sẽ ở lại ăn cơm.

Còn thuận tiện cầm 3 quả dưa hấu về.

Dưa hấu Dung Yên bỏ ra chỉ có vài quả, cô sợ để nhiều quá sẽ lộ mất, cho nên không dám tham.

Mấy người Tần gia chỉ là đơn giản đi thăm thông gia một chuyến nhưng lại đủ khiến cho hàng xóm láng giềng hâm mộ Dung gia muốn chết, đồng thời bọn họ cũng nhận ra, người đàn ông mà Dung Yên gả cho không phải đồ quê mùa chân đất gì.

Người ta là dân bản địa, hộ khẩu Kinh Thị đấy, hơn nữa còn lại đại thiếu gia của đại viện ở bên kia.

Vốn dĩ lần đầu nhìn thấy Tần Dã đã cảm thấy không tồi rồi…..Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là việc anh từ nông thôn tới.

Bây giờ thì hay rồi, chút khuyết điểm đó cũng hoàn toàn bị xóa bỏ, trong nháy mắt bỗng nhiên thành người gia thế bất phàm, không thể với tới.

Ban đầu bọn họ cho rằng, là Dung Yên thiệt thòi gả thấp, còn bây giờ á, không phải chỉ không thấp, mà nói thẳng ra còn là trèo cao kia kìa.

Quả nhiên lợi hại, là trước đó họ coi thường cô.

Đối với nghị luận bên ngoài của hàng xóm láng giềng, Dung Yên không bận tâm cho lắm, dù sao các cô cũng sắp dọn đi rồi.

Còn những người được mời qua ăn mừng tân gia thì càng không cần cô chú ý. Dù sao cha già của cô cũng không mời tất cả mọi người…..Ngược lại ông chỉ mời một số nhà có quan hệ tốt thật sự tới mà thôi.

Nhưng mà buổi chiều lúc 4 giờ, mẹ Dung nổi giận đùng đùng từ bên ngoài trở về.

Vừa vặn Dung Yên đang ngồi trong sân, nhìn thấy bà tức thành cái dạng này thì không khỏi tò mò: ”Sao vậy mẹ? Ai lại chọc mẹ tức như thế này rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-225.html.]

“Tức c.h.ế.t mẹ….” Mẹ Dung vừa thốt ra câu này, mấy người khác đang làm việc của mình cũng dừng tay lại, ánh mắt đổ dồn về phía bà.

Dung Văn Minh cũng nhìn thấy bạn già tức không nhẹ, vì thế liền đi tới: ”Đã xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Dung tức đến nói cũng không lưu loát: ”Bên ngoài thế mà dám đồn đại…..Nếu không phải lúc trước Dung Mạn Mạn nói Dung Yên cưới phải người không tốt đẹp gì…….Nói nhà chúng ta vong ân phụ nghĩa, vì việc này mà đi đoạn tuyệt quan hệ với mẹ ông và cả một nhà Dung Văn Trạch…..”

Lúc bà nghe thấy mấy lời đồn đại lung tung này thì tức đến mức suýt thì không kìm được mình xông lên tát cho bọn họ mấy cái.

Sắc mặt Dung Văn Minh đen lại, ông cười lạnh: ”Nếu nói như vậy thì có phải chúng ta còn cần dập đầu cảm tạ mấy kẻ đó hay không?”

“Thì đấy, bọn họ dám truyền miệng nhau như vậy.” Mẹ Dung không biết được ai mới là kẻ khởi xướng chuyện này, cho nên bà không có cách nào tìm bọn họ tính sổ.

Nhưng mà trong lòng bà có linh cảm, chuyện này nhất định là do con nhóc Dung Mạn Mạn kia làm ra.

Cũng chỉ có cô ta mới làm được loại chuyện này mà thôi.

Con nhóc đó từ trước đến nay đã biết đi thao túng tâm lý của người khác rồi.

Nghĩ đến đây, bà có chút giận chó đánh mèo lườm sang Dung Văn Minh: ”Đứa cháu gái kia của ông có bản lĩnh thật đấy, giống như một con đỉa bám mãi không buông vậy…..Thế nào? Cô ta còn tính bám lấy Yên Yên của tôi rồi hút m.á.u nó đến c.h.ế.t đúng không?”

Dung Văn Minh bị lườm, cảm thấy oan vô cùng: ”Cô ta là cô ta, bà lườm tôi làm gì? Hơn nữa không phải đã nói là đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ rồi sao? Nếu vậy thì tôi chả có nửa xu quan hệ gì dính dáng đến bọ họ cả, bà không thể lườm tôi được.”

“A, ông nói không có quan hệ là sẽ không có quan hệ sao? Vậy mẹ ông đến tìm ông, ông dám chặn bà ta ở ngoài cổng không cho vào không?” Mẹ Dung cảm thấy bà tức đến mức không thở nổi, bèn lấy tay đè n.g.ự.c lại, càng nhìn càng thấy Dung Văn Minh chướng mắt.

Dù sao thì chỉ cần liên quan đến chuyện của con gái bảo bối thì lý trí của bà sẽ bay sạch.

Dung Văn Minh:.....

Ông còn có thể làm sao bây giờ? Mặc dù đúng là đã đoạn tuyệt quan hệ…..Nói là đoạn tuyệt cả với nhà của lão nhị, nhưng bảo ông mặc kệ mẹ ruột mình…..Ông thật sự có chút không làm được.

Rốt cuộc mẹ già tuổi đã lớn, chẳng sống được thêm mấy năm nữa.

“.....Bà đừng giận nữa, hay để tôi đi qua đó tìm Dung Mạn Mạn……Kêu cô ta đừng làm trò nữa.”

Mẹ Dung cười lạnh một tiếng: ”Tìm cô ta? Sao, ông có dám đi tố cáo cô ta không?”

Dung Văn Minh:....

Cái này thì không được, nếu đi tố cáo một tiểu cô nương thì còn ra bộ dáng gì nữa? Chưa kể đến cô ta còn là cháu gái ông.

Dung Yên nhìn bộ dáng không biết biện giải thể nào của ba mình, đành lên tiếng: ”Được rồi, mẹ đừng tức giận, mẹ quản đám người đó nói gì làm gì? Nếu như mẹ thực sự tức không nhịn nổi, được thôi, con đưa mẹ đi đánh cô ta một trận, ba con không động tay được, chẳng lẽ chúng ta cũng không được hay sao? Đến lúc đó, mẹ cứ ở bên cạnh nhìn…..Con đi đánh cô ta, để cô ta về sau đừng lắm mồm nữa, nếu không gặp một lần đánh một lần, mẹ thấy như vậy có được không?”

Mẹ Dung nghe thấy mấy lời này của con gái liền trợn mắt trắng.

“......Không đi.” Bà cũng không có chứng cứ, đi cái gì mà đi?

Nếu thật sự trong tay bà có chứng cứ thì bà đã đi xẻ thịt Dung Mạn Mạn lâu rồi.

Còn về nhà giận dỗi làm quái gì?

Dung Yên cười tủm tỉm: ”Không đi thật sao? Thực ra con rất muốn vả miệng cô ta đó.”

Dung Văn Minh lập tức nói: ”Con gái ba muốn đi vả ai thì cứ vả, nhất định người sai không phải là con.”

Dung Yên:....

Tình cha thương bao la rộng lớn cảm động c.h.ế.t cô mất.

Quả nhiên là ba ruột mà.

Mẹ Dung nhìn hai cha con xong không thèm muốn nói chuyện nữa, trực tiếp cầm đồ đi vào bếp.

Tốt nhất là bà nên đi nấu cơm thôi.

Bà vừa đi, Dung Yên lập tức thu hồi nụ cười nham nhở trên mặt:”Ba, vừa nãy con không có nói giỡn đâu, bởi vì con muốn đi đánh Dung Mạn Mạn thật….Ba có để ý không?”

Dung Văn Minh:”.....Ba để ý.”

Dung Yên nhướn mày, nhưng không đợi cô mở miệng nói thêm cái gì, liền nghe thấy ba cô nói tiếp: ”Nhỡ tay con đánh bị đau thì phải làm sao? Dù sao da mặt cô ta dày như vậy, nếu con muốn mạnh tay thì nhớ dùng đồ để đánh ấy.”

Đôi tay kia của con gái cưng nhà ông……Là thứ trân quý nhất, là đôi tay có thể trị bệnh cứu người, nếu đánh bị sưng lên thì ông biết tìm ai ăn vạ?

Sau đó cô phụt cười thành tiếng:”.....Ba, xin lỗi, con nhịn không nổi, ha ha ha……”

“Nhưng mà ba nói thật mà.” Vẻ mặt của Dung Văn Minh còn cực kỳ nghiêm trang.

Dung Yên cảm giác cô sắp không nhịn được rồi, sẽ bị cười c.h.ế.t mất.

Lúc ăn cơm tối, thím Kim qua bên này tìm bọn họ.

“Chị Kim, chị qua đây ăn chung luôn đi.” Mẹ Dung đối xử với bà ấy vẫn y như cũ.

“Chị qua tìm Yên Yên.” Thím Kim cảm thấy bà chọn giờ không đúng lúc lắm, thế mà lại trùng vào giờ cơm nhà người ta.

Loading...