Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:20
Lượt xem: 75
Nếu không phải Hứa Quế Lan nhiều chuyện... thì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Vì vậy, anh ta trừng mắt nhìn vợ mình với vẻ mặt khó chịu, sau đó đi đến đỡ bà Triệu: “Mẹ, để con đỡ mẹ đi.”
Hứa Quế Lan thấy mẹ chồng và chồng phớt lờ mình...Trong lòng cô ấy cảm thấy cay đắng.
Tại sao hai người họ đều tức giận với cô ấy chứ? Cô ấy mới là người chịu đau khổ đấy!
Dù cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng cô ấy cũng không dám ở lại, mà vội vàng đuổi theo...
Mẹ Dung nhìn theo nhà họ Triệu rời đi, liền quay đầu lại định nói gì đó với con gái mình.
Dung Yên giành mở miệng trước: “Cha mẹ, hai người đừng đi, để Tần Dã đi chung với con là được rồi.”
Thật ra cô đi một mình cũng không sao, nhưng mà, chuyện này mọi người chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên cô nói Tần Dã đi cùng sẽ khiến bọn họ dễ chấp nhận hơn.
Đúng như dự đoán, khi mẹ Dung nghe thấy có con rể đi cùng, bà ấy lập tức gật đầu nói: “Vậy được, hai đứa con đi đi.”
Dung Yên gật đầu và bảo Tần Dã đi cùng với mình.
Tần Dư cũng muốn đi, nhưng chị dâu cả không chịu để cậu ấy đi cùng, cho nên cậu ấy đành bỏ ý định.
Thím Kim và con trai út Kim Phong cũng đi chung với bọn họ.
Dù sao chuyện này nói ra thì cũng do bà ấy gây phiền phức cho Dung Yên.
Trên đường đi, thím Kim nhìn Dung Yên với vẻ mặt xin lỗi: “Yên Yên, xin lỗi cháu, thím không ngờ Quế Lan lại không hiểu chuyện như vậy, nếu như thím mà biết, chắc chắn sẽ không dẫn con bé đến tìm cháu rồi.”
Cho dù Dung Yên không vì nể mặt chuyện gia đình thím Kim đã giúp đỡ cha cô trong giai đoạn ông ấy bị thương khó khăn nhất, thì cô cũng sẽ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo.
“Thím Kim, không sao đâu.”
“Mẹ, sau này mẹ ít tham gia vào chuyện của Hứa Quế Lan đi.” Giọng điệu Kim Phong có chút bất mãn.
Đương nhiên sự bất mãn này là nhắm vào Hứa Quế Lan.
Anh ấy không có ấn tượng tốt với người chị họ này, nhưng mẹ anh ấy lại luôn nói Hứa Quế Lan thật đáng thương gì đó... Sự đáng thương này không phải do Hứa Quế Lan tự mình chuốc lấy sao?
Thím Kim vội vàng nói: “Không quan tâm, sau này mẹ không quan tâm nữa…”
Giọng nói của bà ấy không nhỏ.
Hứa Quế Lan đang đi ở phía trước không xa đương nhiên nghe thấy, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ra.
Cô ấy muốn giải thích với cô cả, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Cho nên, cô ấy lê những bước chân khó nhọc, đi theo sau lưng chồng và mẹ chồng.
Mấy người bọn họ nhanh chóng đến đồn cảnh sát.
Bà Triệu nhìn cửa đồn cảnh sát, chân bà ta càng thêm yếu ớt.
Không muốn vào, phải làm sao đây?
“Mẹ, đừng sợ, chúng ta cứ đi vào nói rõ là được rồi, chỉ cần mẹ chưa từng làm, chúng ta sẽ không nhận.” Triệu Đại Toàn tăng âm lượng của hai từ “không nhận”.
Dọc đường đi, đầu óc anh ta không còn xúc động nóng vội như lúc nãy nữa.
Cho dù chuyện này thật sự do mẹ anh ta làm... Vậy thì cũng tuyệt đối không thể thừa nhận.
Nếu như thừa nhận chuyện này, gia đình bọn họ sau này còn thanh danh gì nữa chứ? Có lẽ bọn họ sẽ bị c.h.ế.t đuối trong nước bọt của hàng xóm.
Thím Kim bước đến, cười lạnh một tiếng: “Ha, chuyện này không phải bà không thừa nhận là xong rồi đâu.”
Sau đó bà ấy bước vào đồn cảnh sát trước.
Bà Triệu và con trai nhìn theo bóng lưng bà ấy, bọn họ rất tức giận.
“Mẹ, chúng ta cũng vào đi.”
“…Được rồi…” Bà Triệu yếu ớt trả lời.
Mấy người bọn họ đi vào đồn cảnh sát.
Cũng không phải một người cảnh sát ghi chép toàn bộ lời khai của bọn họ.
Mấy người bọn họ bị tách ra.
Dung Yên kể lại những gì cô biết một lần nữa...Cô kể lại một cách trật tự rõ ràng, nói xong rất nhanh.
“Cảm ơn đồng chí đã hợp tác, vậy hai người về trước đi! Nếu có chuyện gì thì chúng tôi sẽ đến tìm hai người.”
Dung Yên gật đầu: “Được.”
Sau đó cô và Tần Dã rời khỏi đồn cảnh sát.
Thím Kim và con trai gần như bước ra cùng một lúc với vợ chồng họ.
Bởi vì bọn họ chỉ đơn giản là làm ghi chép mà thôi.
Nhưng ba người nhà bà Triệu lại không nhanh như vậy.
Họ bị thẩm vấn rất lâu, Hứa Quế Lan còn bị kéo đi để lấy một ống m.á.u xét nghiệm, không chỉ như vậy, cảnh sát còn yêu cầu bác sĩ kiểm tra sức khỏe của cô ấy.
Các đồng chí ở đồn cảnh sát cũng cử người đến nhà những người hàng xóm xung quanh nhà họ Triệu để điều tra...
Dung Yên không quan tâm đến những chuyện này, cô trở về nhà... Mẹ Dung nhìn thấy cô quay lại, vội vàng bước tới hỏi: “Thế nào ”
Dung Yên: “Lấy khẩu cung xong thì tụi con về rồi, cũng không có chuyện gì.”
Mẹ Dung tức giận trước câu trả lời thờ ơ của cô: “Mẹ đang hỏi... Về chuyện chữa bệnh của con...”
Người nhà mình biết chuyện nhà mình, nếu như nói cho người khác nghe, người ta nhất định sẽ không tin.
Dù sao thì con gái bà ấy trông còn quá trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-221.html.]
Nói chung, những người có y thuật giỏi thì hầu hết đều là những người lớn tuổi.
Dung Yên: “Mẹ, con nói thật với mẹ… Con học y thuật từ sư phụ, thật sự rất giỏi… Mẹ yên tâm đi, bọn họ sẽ tìm bác sĩ để kiểm tra sức khỏe cho Hứa Quế Lan, đến lúc đó, mẹ sẽ biết có phải con đang nói lung tung hay không rồi.”
Mẹ Dung:……
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, Yên Yên có tính toán cả rồi.” Tần Dã an ủi mẹ vợ một câu.
Dung Yên mỉm cười nói:
“Mẹ, mẹ phải học Tần Dã... Mẹ phải có niềm tin vào con gái mình, con gái mẹ có kế hoạch của riêng mình, con không chủ động gây chuyện, cũng không sợ hãi có chuyện. Huống chi, nếu có người nghi ngờ y thuật của con, thì con sẽ không chữa bệnh cho họ, để cho bọn họ tự khóc...”
Đây là loại tự khen ngợi gì vậy?
“Được rồi, đừng quan tâm mấy chuyện đó nữa, không phải mẹ nói sẽ đến nhà mới xem sao? Mau đi đi!”
“Đã trưa rồi, còn đi gì nữa chứ? ” Mẹ Dung tức giận trừng mắt nhìn cô: “Mẹ đi nấu cơm.”
Bà ấy đi vào bếp...
Dung Yên ở phía sau hét lớn: “Mẹ, buổi trưa chúng ta gói sủi cảo ăn đi! Con muốn ăn nhân thịt heo.”
“Con uống nước canh là được rồi!”
“Ha ha, vậy thì mẹ sẽ không đành lòng đâu, dù sao thì con chính là con gái mà mẹ yêu thương nhất đó!”
Mẹ Dung bị sốc trước những lời nói không biết xấu hổ ở sau lưng.
Từ khi nào, da mặt con gái bà lại dày như thế?
Nhưng mà, mặc dù bữa trưa không có sủi cảo, nhưng mẹ Dung vẫn làm bánh thịt heo, rồi nấu thêm chè đậu đỏ.
Bà ấy nấu chè đậu đỏ vào buổi sáng cho cả nhà ăn, rất ngon miệng, bọn họ rất thích sự kết hợp này.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Kim Phong vang lên: “Thím...”
“Kim Phong đến đây làm gì? ” Mẹ Dung khẽ cau mày: “Mẹ đi xem thử.”
Bà ấy đứng dậy và bước ra ngoài.
Khi mở cửa ra, bà ấy nhìn thấy Kim Phong đang bưng non nửa quả dưa hấu…. Cũng chính là khoảng một phần tư quả.
“Thím ơi, mẹ bảo cháu mang cái này qua cho mọi người nếm thử.”
Nói xong, Kim Phong nhét quả dưa hấu vào tay mẹ Dung, sau đó anh ấy liền quay người bỏ chạy.
Cúi đầu nhìn thoáng qua dưa hấu, cũng không trả lại.
Dù sao thì hôm qua thím Kim cũng đã ăn hai miếng dưa hấu nhà bà ấy mà.
Hơn nữa có lẽ là do thím Kim cảm thấy có lỗi, cho nên mới mang sang đây xin lỗi.
Bà ấy ôm dưa hấu đến trước bàn ăn cơm: “Thím Kim nhà bên bảo Kim Phong mang đến, lát nữa mỗi người ăn một miếng nhé.”
Tuy nhỏ, nhưng bà ấy có thể cắt thành những miếng nhỏ, có thể chia cho mọi người được.
Dung Yên vốn định nói cô không ăn, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Mẹ, lát nữa mẹ hãy thu thập hạt dưa hấu và đưa cho con đi! Con có chuyện cần dùng.”
Mẹ Dung không hiểu chuyện gì: “Con dùng nó làm gì? Đừng lãng phí, hạt dưa hấu có thể phơi khô, khi nào gom lại được một số lượng nhất định thì có thể rang hạt dưa để ăn”.
“Ôi, con cần dùng mà, dù sao thì mẹ cũng thiếu một chút này.” Dung Yên nghĩ đến việc trồng hạt dưa hấu trong không gian.
Bằng cách này thì chỉ trong vòng vài ngày là cô có thể ăn được dưa hấu trồng trong không gian rồi.
Ha ha, cô quá thông minh rồi.
Mẹ Dung thấy vậy gật đầu: “Được.” Thật sự mà nói thì bà ấy cũng không thiếu mấy hạt dưa này.
Sau khi ăn xong, mọi người được phân cho một lát dưa hấu mỏng.
Vì có yêu cầu của Dung Yên, cho nên mọi người đều tự động để chung hạt dưa hấu lại.
Tần Dã biết vợ muốn làm gì, anh cầm đống hạt dưa hấu này ra ngoài rửa sạch, sau đó mới đưa lại cho vợ mình.
Dung Yên vội vàng cầm hạt dưa hấu về phòng.
Sau đó cô xuất hiện trong không gian, cô không chú trọng chuyện gieo trồng cho lắm, cho nên cô trồng trực tiếp, cứ cách hai mươi centimet lại trồng một cây.
Tổng cộng chỉ có hơn 20 hạt dưa hấu, cô nhanh chóng gieo trồng xong xuôi.
Nhìn những hạt dưa hấu cô trồng, cô ước tính thời gian thu hoạch, chắc khoảng ba ngày nữa là có thể ăn được rồi.
Đến lúc đó, có thể để lại một ít và bán phần còn lại...Nghĩ cũng cảm thấy thật sung sướng.
Không được, phải nói Tần Dã nhanh chóng tìm một số hạt giống trái cây khác, như vậy thì sau này sẽ không thiếu trái cây để ăn.
Bên này, Tần Dã vẫn đang mày mò trong sân, nhưng bây giờ đã có thể nhìn thấy được hình dáng của thứ anh đang làm.
Dung Văn Minh nhìn thấy liền kinh ngạc nói: “Con đang làm xe đẩy tay à? ”
Nó trông đẹp hơn xe đẩy bình thường rất nhiều.
Bởi vì nó có ba bánh... Nên có thể đi như một chiếc xe đạp.
Tần Dã gật đầu: “Vâng.”
Dung Văn Minh cảm thấy rất mới lạ: “Cái xe đạp cũ này con lấy ở đâu ra vậy? ” Hình như hôm qua ông ấy chưa từng nhìn thấy.
“Tối hôm kia con ra ngoài một chuyến, mua lại cái xe đạp cũ này từ chỗ người khác, con để cái xe đạp này bên tứ hợp viện, tối hôm qua con lại đem về đây, con tháo rời cái xe đạp cũ này ra, sau đó lắp thêm cái bánh xe con đã mua sẵn vào … Làm xong rồi thì mẹ có thể đạp cái này khi đi ra ngoài rồi.”