Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 204

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:56:52
Lượt xem: 113

Nhà họ Tần

"Cháu nói hôm nay bọn họ sẽ đến sao?" Ông Tần có chút khẩn trương.

Trời mới biết lúc trước ông ấy ở trên chiến trường đối diện trực tiếp với sự tử vong mà cũng không chớp mắt lấy một cái.

"Hẳn là……sẽ đến." Giọng điệu Tần Chân có chút không xác định.

Cũng mang theo vài phần ngủ không đủ giấc.

Có trời mới biết buổi sáng anh ấy còn đang ngủ, thì đã bị cha mình đánh thức, khi xem thời gian thì……mới có bốn giờ rưỡi.

Mẹ ơi, cái này giống như đi huấn luyện dã ngoại lúc nửa đêm vậy.

Có cần thiết phải như vậy sao?

Không có biện pháp, anh ấy chỉ có thể ngáp dài, sau đó ngồi ở đây vài tiếng đồng hồ, cho đến khi mây ở chân trời trở nên trắng.

Tần Hướng Nam lập tức trừng con trai "Con có biết nói chuyện không? Tại sao lại nói hẳn là, phải là chắc chắn sẽ tới."

Tần Chân: ……

"Đúng vậy, sẽ đến." Nếu như Tần Dã không tới thì anh ấy sẽ vác người lại đây, "Hôm qua bọn họ mới trở về, ngồi xe lửa lâu như vậy thì nhất định sẽ rất mệt, hơn nữa còn phải sửa sang lại nhà cửa gì đó, tới muộn một chút, chúng ta cũng không cần gấp gáp, chờ là được, nếu không, chúng ta cứ đi ăn bữa sáng xong lại nói tiếp."

Nếu như anh ấy có thể ngủ thêm một giấc nữa thì càng tốt.

Tần Hướng Nam tán đồng với lời nói này, "Vậy ăn bữa sáng trước."

Trong lòng Tần Chân vui vẻ, không cần phải nằm liệt ở đây là được.

Mà nhà họ Dung bên này cũng đang chuẩn bị.

Mẹ Dung đang xem kỹ đồ vật cần mang đi.

"Rượu cũng có, đặc sản miền núi nông thôn cũng đã có……Mẹ xem, nếu không thì để sáng sớm ba con đi mua giò heo mang theo đi?"

"Không cần, những cái này là đủ rồi, hơn nữa có thuốc bồi bổ thân thể của con, nhất định bọn họ sẽ rất vui vẻ, không cần thiết phải mang móng heo theo, nếu không thì như vậy……Mẹ, mẹ hầm cái móng heo này đi, để cho buổi tối chúng ta có thể ăn."

Chắc chắn cơm trưa sẽ ăn ở bên nhà họ Tần.

Mẹ Dung không để ý đến cô, mà nhìn về phía Tần Dã, "Tiểu Tần, ý con thế nào?"

Tần Dã bị điểm danh thì lập tức nói: "Vợ của con nói rất đúng, móng heo để lại nhà chúng ta ăn."

Mẹ Dung: ……

Con có thể đừng suốt ngày cứ nghe theo vợ mình được không? Có thể có ý kiến riêng của mình được hay không?

Mỗi ngày đều nghe theo vợ.

Dung Văn Minh cũng nói thêm một câu, "Cứ như vậy đi, hôm nay rất nóng, lỡ như cầm thịt đi rồi lại bị hỏng vì trời nóng thì làm sao? Cũng không tốt lắm. Không bằng để lại cho chúng ta ăn."

Mẹ Dung trừng ông ấy một cái.

Nghe lời vợ còn không nói, thế mà ở đây cũng có một người suốt ngày nghe lời con gái.

"......Vậy được, cứ như thế đi, chúng ta mau đi thôi! Nếu như còn không đi thì trời sẽ rất nóng."

"Vâng, mẹ." Tần Dã vội vàng lên tiếng, anh xách đồ vật đi ra ngoài.

Tần Dư cũng giống như vậy, vội vàng đuổi kịp.

Còn Dung Yên và Tần Mai……Bọn họ không cần cầm cái gì, mặc một bộ quần áo đơn giản rồi đi.

Lúc bọn họ vừa mới ra khỏi cửa chính thì đã thấy một chiếc xe jeep chạy tới, đỗ trước cửa nhà họ Dung.

Xe dừng lại, Tần Chân xuống xe từ bên ghế lái.

Khi nhìn thấy Tần Dã cầm theo lễ vật thì nụ cười của anh ấy lại càng sâu thêm một ít, quả nhiên là bọn họ chuẩn bị đi nhà họ Tần.

"Tần Dã, em dâu, tôi tới đón mọi người."

Sau đó anh ấy lại nhiệt tình chào hỏi hai vợ chồng Dung Văn Minh, "Chào chú Dung! Chào thím Dung! Người nhà con muốn con tới đón mọi người đến ăn cơm."

Mẹ Dung vừa nghe thấy thế thì bà ấy vội vàng xua tay, "Lần này không được, chờ lần sau."

Dung Văn Minh cũng gật đầu, "Đúng vậy, lần sau lại đi thăm hỏi lão gia tử."

Tần Chân thấy vậy, cũng chỉ nói: "Được ạ, chú Dung, thím Dung, hẹn gặp lại sau."

Bên này thì Tần Dã đã lên xe.

Dung Yên cùng hai anh em sinh đôi Tần Dư và Tần Mai ngồi ở ghế sau, mà Tần Dã thì ngồi ở ghế phó lái.

Sau khi Tần Chân nhìn thấy bọn họ đã ngồi xong liền giẫm chân ga, lái xe chạy ra ngoài……

"Bà nội, người vừa mới lên xe là Dung Yên……" Dung Mạn Mạn không thể tưởng tượng nổi nhìn chiếc xe đã đi xa.

Bà Dung tức giận trừng mắt nhìn cô ta, "Mắt của tôi còn chưa có mù."

“Tại sao lại có xe tới đón chứ? Bọn họ là ai?” Dung Văn Trạch đi cùng cũng không thể tin vào ánh mắt của mình.

Nhìn người đàn ông vừa xuống xe kia……Nhìn thấy khí thế của anh ấy là đã biết không phải người bình thường.

Còn có, thời buổi này mà còn có thể lái loại xe ô tô này, vậy thì nhất định là không phú cũng quý.

Trưởng ban của xưởng bọn họ cũng mới chỉ đi xe đạp đi làm thôi đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-204.html.]

Cho nên……Cả gia đình anh cả bọn họ làm sao quen biết được với người như vậy?

Không có ai trả lời câu hỏi của ông ta, bởi vì bà Dung và Dung Mạn Mạn cũng không biết.

“Chúng ta đi tìm bác cả trước đi!” Vừa nãy Dung Mạn Mạn có nhìn thấy người đàn ông kia……Người đó chính là kẻ quê mùa mà Dung Yên gả?

Nhưng mà nhìn người đàn ông đó không thấy sự quê mùa một chút nào.

Dung Văn Trạch đồng ý với lời nói này, “Mẹ, đi thôi!” Tâm trạng của ông ta vừa kích động lại vừa nặng nề.

Kích động là bởi vì cả nhà anh cả thế mà lại quen biết được với người có tiền như vậy.

Nặng nề là bởi vì……Tại sao loại quan hệ này không phải là của nhà ông ta?

Ba người đi tới cửa nhà họ Dung.

Vừa đúng lúc mẹ Dung đuổi hết những người hàng xóm qua dò hỏi tin tức, đang chuẩn bị đóng cửa lại thì nhìn thấy hai mẹ con Dung Văn Trạch và bà Dung.

Trong nháy mắt tươi cười trên mặt bà ấy đã biến mất sạch sẽ.

Dung Văn Minh cũng thấy mấy người bọn họ, mặt cũng sa sầm xuống.

“Con cả, thân thể của con tốt hơn chưa?” Bà Dung nhìn con trai cả, bà ta trợn to hai mắt nhìn.

Hôm qua nghe thấy cháu trai lớn nói như vậy, đáy lòng bà ta cũng không tin tưởng cho lắm, ít nhất không nghĩ tới bây giờ thân thể lại có thể tốt như vậy.

Tuy rằng Dung Văn Trạch rất tức giận với người mẹ ruột này, cũng tính sẽ mặc kệ bọn họ, nhưng mà lúc này lại nhìn thấy bộ dáng mẹ mình đã già đi rất nhiều, vẫn là không thể nhẫn tâm không nhận.

“......Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Mẹ Dung nghe thấy ông ấy gọi một tiếng mẹ, cũng không có cảm giác gì khác.

Bà ấy có thể không nhận mẹ chồng, nhưng nếu bảo Dung Văn Minh không nhận mẹ, bà ấy biết ông ấy sẽ không làm được.

Bà Dung vẫn còn cảm giác khiếp sợ, nhưng sau đó bị lời nói này làm cho hoàn hồn, bà ta lập tức trừng mắt nhìn qua: “Như thế nào, mẹ không thể đến đây à?”

Dung Văn Minh bất đắc dĩ: “Con cho rằng không cần thiết tới, đặc biệt là mẹ và bọn họ, nhà của chúng con không hoan nghênh cả gia đình bọn họ.”

Ngay lập tức gương mặt Dung Mạn Mạn và Dung Văn Trạch đỏ lên, đương nhiên là bọn họ tức đến nỗi đỏ mặt.

“Anh cả, anh đây là có ý gì? Dù sao đi nữa……Chúng ta cũng là anh em ruột.”

Dung Văn Minh đối mặt với ông ta thì không hề bất đắc dĩ chút nào.

Lập tức cười lạnh một tiếng, “Cậu đừng có gọi tôi là anh cả, tôi không có loại anh em mà tôi còn chưa c.h.ế.t đã tới cửa đòi phân chia tài sản, còn có, nêu như trí nhớ của cậu không tốt, tôi sẽ nhắc nhở cậu một chút, hai nhà chúng ta đã chính thức đoạn tuyệt quan hệ, cho nên cũng đừng tới đòi phân chia gì cả.”

Sắc mặt Dung Văn Trạch rất khó coi, “ Anh cả, cho dù chúng ta có chặt đứt xương cốt thì vẫn còn dính gân, tại sao anh lại có thể vô tình như thế, thế mà lại ghi hận với em? Anh cả, anh làm cho em quá thất vọng rồi, trước kia anh không phải là người như vậy……”

Cho dù là một phút thì mẹ Dung cũng không thể nghe nổi nữa.

Bà ấy không muốn xử lý chuyện này, trực tiếp quay người đi vào sân, để cho cả nhà bọn họ tự nói chuyện một mình đi!

Dung Văn Minh nhìn thoáng qua người bạn già thì đã biết bà ấy tức giận.

Điều này làm cho ông ấy càng thêm phiền chán đối với đám người trước mặt.

“Cái sai lớn nhất của tôi chính là khi cậu còn nhỏ đã không đánh cậu cho tốt, để cho cậu biến thành một người ích kỷ vô tình vô nghĩa như vậy, lúc ấy tôi vẫn còn thở! Cậu không nghĩ đến việc bỏ tiền ra cứu tôi một chút, ngược lại gấp không chờ nổi muốn tiền và nhà ở của tôi. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, nhanh nhanh cút đi cho khuất mắt tôi.”

Quả nhiên ông ấy vẫn phải sống khỏe mạnh, nêu không thì vợ và con gái sẽ bị người ta bắt nạt.

Dung Văn Trạch chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng này của anh cả, ông ta tức giận muốn nói cái gì đó, nhưng mà bà Dung đứng một bên đã mở miệng: “Thằng hai, con về nhà với Mạn Mạn trước đi.”

Dung Văn Trạch lập tức quay đầu nhìn về phía mẹ già, “Mẹ……”

Bà Dung trừng mắt nhìn ông ta một cái, “Các con đi về trước đi”

Cũng may là đầu óc Dung Mạn Mạn còn có chút nếp nhăn, “Ba, chúng ta đi về nhà trước đi! Để cho bà nội và bác hai tâm sự một chút, nửa năm nay bà nội đều nghĩ đến bác hai, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.”

Dung Văn Trạch nhìn vẻ mặt đầy sức sống của anh cả, nội tâm ông ta thật sự bị chọc giận đến hộc máu.

“......Vậy mẹ và anh cả cứ nói chuyện cho tốt, con và Mạn Mạn đi về trước.”

Lúc này ngay cả nụ cười miễn cưỡng ông ấy cũng không cười được.

Vì không để cho biểu cảm của mình quá khó coi nên ông ta trực tiếp xoay người sải bước rời đi.

Dung Mạn Mạn thấy cha cô ta đã đi, liền mặt đầy áy náy cười một tiếng với Dung Văn Minh, "Bác cả, vậy cháu đi trước, gặp lại bác cả sau!"

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía bà lão, mặt đầy ngoan ngoãn, "Bà nội, tí nữa cháu sẽ tới đón bà."

Sau khi nói xong lời này thì cô ta mới rời đi.

Dung Văn Minh không cho cháu gái nhiều tâm tư kia một ánh mắt nào cả, ông ấy nhìn về phía mẹ già đang có gương mặt căng chặt kia.

Đứng ở ngoài nói chuyện thật sự không tốt, có rất nhiều người đang nhìn về phía bên này.

"Mẹ, nếu muốn nói, vậy vào đi!"

Mẹ Dung hừ một tiếng, sau đó nghiêm mặt nhấc chân bước vào trong sân.

Mẹ Dung nhìn thấy bà ta đi vào, cũng không có chào hỏi, càng không để ý tới, trực tiếp cầm giò heo đi vào trong phòng bếp nhỏ.

Bà Dung nhìn thấy mẹ Dung có dáng vẻ này thì thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, lập tức chỉ trích, "Thằng cả, con xem vợ con kìa? Cô ta đây là có thái độ gì?"

Loading...