Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:45
Lượt xem: 113
Với khuôn mặt hồng hào như vậy, nhìn còn trẻ ra mấy tuổi, nếu nói ông ấy sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi cũng sẽ có người tin.
Dung Văn Minh hàm hồ gật đầu, “Tôi về nông thôn dưỡng bệnh.”
Lúc trước khi đi, sức khỏe của ông ấy thế nào…… Thật ra mọi người cũng không quan tâm nhiều, chỉ biết rằng người vốn chỉ còn sống thêm được mấy ngày, bây giờ vẫn còn sống là được rồi.
Thậm chí có người còn đồn đoán rằng lão Dung muốn ở bên con gái mình trong những ngày cuối cùng, có thể lần này đi rồi thì sẽ được chôn cất ở nơi đất khách quê người.
Lại không ngờ ông ấy đã trở về, hơn nữa khi trở về sức khỏe còn rất tốt nữa.
“Trời ạ! Tôi cảm thấy giống như ông đã ăn linh đan diệu dược vậy đó.”
“Tâm tình tốt nên bệnh tình cũng khá lên vài phần.” Dung Văn Minh mỉm cười.
Ông ấy không thể nào nói với mọi người rằng y thuật của con gái rất tốt, giúp ông ấy giành giật được mạng sống!
Mẹ Dung ứng phó mấy người hàng xóm này xong thì bà ấy nhanh chóng thoái thác nói: “Không nói chuyện nữa, hơn nửa năm tôi không về nhà rồi, cả nhà đều đầy bụi, phải nhanh chóng dọn dẹp.”
Bà ấy vừa nói như vậy thì mọi người cũng không tiện kéo bà ấy nói chuyện nữa.
Mẹ Dung nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tần Dã, Tần Dư và Tần Mai vội vàng đi vào nhà.
Mẹ Dung nhìn sân nhà mọc đầy cỏ dại, không khỏi cảm khái một chút: “Nhà nhất định phải có người ở mới được, nếu không có người ở, các con xem đi, sẽ trở thành như vậy.”
Tần Dư rất tích cực, “Thím, con giúp thím quét dọn nhé, chỗ này cứ giao cho con đi!”
Dù sao cậu ấy cũng đã ở đây mấy ngày, cho nên nên khá quen thuộc với nơi này.
“Không cần đâu, cháu cứ đi quét dọn căn phòng cháu muốn ở trước đi, còn có Yên Yên, con dẫn Tiểu Mai đi xem phòng của con bé đi. Mấy chỗ dưới nhà không cần mấy đứa dọn đâu, mấy đứa tự mình dọn dẹp phòng của mình là được rồi.”
Dung Yên không nóng vội mà nói rằng: “Mẹ, gấp cái gì? Mẹ không đói sao? Cho dù mẹ không đói thì tụi con cũng đói, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi, ăn no rồi thì về nhà mới có sức làm việc.”
Lúc này, Dung Văn Minh vừa thoát khỏi vòng vây của hàng xóm láng giềng xung quang, ông ấy tình cờ nghe được những lời này, vội vàng nói rằng: “Con gái nói đúng đó, chúng ta có thời gian cả buổi chiều mà, đi ăn cơm trước rồi hẵng về dọn dẹp.”
Mẹ Dung suy nghĩ một lúc: “Được rồi, vậy mọi người cứ đi ăn đi! Mẹ không đi đâu…… Lát nữa mọi người mua một phần về cho mẹ là được rồi, mẹ ăn gì cũng được.”
Dung Yên: “Chúng ta cũng không vội một lát này đâu, cả nhà cùng nhau đi.”
“Không đi, con mua về cho mẹ.” Mẹ Dung nhìn cỏ dại mọc um tùm và bụi bặm trong nhà, bà ấy không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nhanh chóng dọn dẹp.
Dung Văn Minh là người hiểu vợ ông ấy nhất.
“Yên Yên, nếu mẹ con không muốn đi, vậy thì cứ nghe theo ý mẹ con đi! Chúng ta đi ăn cơm trước, lát nữa chúng ta đem một phần cơm về cho mẹ con là được rồi.”
“Vậy được rồi! Chúng ta đi trước.” Dung Yên cũng không lãng phí thời gian.
Thật ra cô muốn đi tắm trước rồi làm gì thì làm, dù sao cũng đã ngồi tàu lửa ba ngày, thật sự có chút bụi bặm trên người.
Nhưng cô nghe thấy bụng của Tần Dư và Tần Mai réo lên, cho nên quyết định ăn cơm trước rồi tính sau.
Ba anh em nhà họ Tần hoàn toàn không có suy nghĩ độc lập, bọn họ đều nghe theo Dung Yên.
Cho nên, khi hai cha con cô quyết định đi ăn cơm trước, bọn họ càng không có ý kiến.
Lúc bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, thím Kim ở nhà bên cạnh bước vào sân.
Thấy bọn họ muốn ra ngoài, bà ấy vội vàng hỏi: “Mọi người muốn đi đâu vậy?”
Dung Văn Minh lập tức giải thích: “Nhà tôi định ra ngoài ăn bữa cơm……”
Thím Kim nghe vậy lập tức nói: “Ra ngoài ăn làm gì chứ? Đắt muốn chết, cả nhà đến nhà tôi ăn cơm đi, lát nữa, tôi sẽ nấu mì sợi cho mọi người ăn nhé.”
“Không cần đâu……” Dung Văn Minh còn chưa nói xong lời từ chối, đã bị thím Kim cắt ngang, “Chúng ta đều là hàng xóm lâu năm, còn so đo mấy chuyện này sao? Nếu như thấy ngại, cùng lắm thì lần sau mời nhà tôi đến nhà ông ăn một bữa là được rồi.”
Dung Văn Minh thấy không thể từ chối được, đành phải nhờ vợ giúp đỡ.
Mẹ Dung lập tức đi ra ngoài, “Để bọn họ ra ngoài ăn đi, tiện thể đi dạo quanh chỗ này.”
Thím Kim thấy bọn họ thật sự không muốn, cũng nghĩ rằng con rể mới có lẽ cũng ngại ngùng, cho nên không thuyết phục bọn họ nữa.
“Vậy được rồi! Nhưng mà, mắt nhìn của Yên Yên tốt thật đó! Chồng con bé thật sự rất đẹp trai.”
Tần Dã:……
Anh nên lộ vẻ mặt nào đây?
Cũng may mẹ Dung ra hiệu bọn họ mau đi đi, vì vậy Tần Dã chỉ khẽ gật đầu với người thím nhiệt tình này, cũng xem như là đã chào hỏi.
Cả nhà bước ra ngoài.
Khi bọn họ đi ngang qua con hẻm nhỏ, vẫn khiến mọi người chú ý nhìn.
Tần Dư không thấy sao cả!
Bởi vì lần trước cậu ấy đến đây, đi ra đi vào cũng bị mọi người nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-200.html.]
Nhưng mà, Tần Mai nhút nhát lại vô cùng ngượng ngùng, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y chị dâu cả.
Tiệm cơm quốc doanh cách đó không xa, cả nhà đi bộ mười lăm phút thì tới nơi.
“Chính là chỗ này, chúng ta vào thôi.” Dung Văn Minh dẫn đầu đi vào, ông ấy nhìn thấy một cái bàn trống, vừa khéo là vị trí dựa tường, cho nên liền sải bước đến đó.
Sau khi cả nhà bọn họ ngồi xuống, người phục vụ đi tới.
Cô ta ngắm nhìn những người ngồi trên bàn, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tần Dã một lúc, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác, dừng lại trên người Dung Yên, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ghen tị..
Sao người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy chứ?
Nhưng mà, cô ta là người rất giỏi che giấu cảm xúc, dù sao cô ta cũng không thể để mất công việc này.
Giọng điệu hỏi thăm cũng không tốt không xấu, “Mọi người muốn ăn gì?”
“Tiểu Tần, Tiểu Dư, Tiểu Mai, các con cứ gọi, muốn ăn món gì cũng được hết.”
Ba anh em Tần Dã hoàn toàn không gọi món, bọn họ đồng thời nhìn về phía Dung Yên.
“Vợ, em gọi đi.”
“Chị dâu cả, chị gọi đi!”
Dung Yên:……
Cũng không cần phải đồng thanh như vậy đâu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua thực đơn trên tường, cô nhanh chóng nói tên vài món: “Cho chúng tôi một phần thịt kho tàu, một phần khoai tây kho tàu, bắp cải xào thịt heo sợi, một phần rau cần xào, bí đỏ xào, canh trứng gà…… Ngoài ra, cho chúng tôi hai cân gạo trắng, mười cái bánh bao thịt.”
Sau khi người phục vụ viết tên tất cả các món ăn ra xong thì cô ta nhanh chóng tính tiền.
“Tổng cộng là 11 đồng 5 hào và một phiếu lương thực ba cân.”
Tiền và phiếu đều ở trên người Dung Yên, đương nhiên là cô trả tiền.
Người phục vụ nhìn thấy cô sảng khoái, hơn nữa còn không hề đau lòng mà lấy ra nhiều tiền như vậy thì sự ganh ghét trong lòng càng nhiều thêm.
Người phụ nữ này có mệnh tốt thật, tiền chồng cô kiếm được không chỉ giao hết cho cô, cả nhà này còn phá của đến như vậy, ăn bữa cơm mà thôi, vậy mà lại ăn nhiều tiền đến như vậy.
Sau khi nhận được tiền, cô ta quay người bỏ đi.
“Lúc nãy chị quên gọi thêm mấy chai nước ngọt có ga, lát nữa phục vụ đến đây thì chị sẽ bảo cô ấy mang tới mấy chai……”
Tần Dư vội vàng từ chối, “Chị dâu cả, em không uống đâu, chị muốn uống thì cứ uống đi.”
Một bữa cơm này đã tốn nhiều tiền như vậy, cậu ấy còn uống nước ngọt có ga gì nữa chứ?
Ngại tiền nhiều quá sao?
Cậu ấy không biết kiếm tiền, không có tư cách tiêu nhiều tiền như vậy.
Tần Mai cũng vô cùng hiểu chuyện nói rằng: “Chị dâu cả, em cũng không thích uống nước ngọt có ga, không cần phải mua cho em đâu.”
Dung Văn Minh cũng nói rằng ông ấy không uống, Tần Dã càng không cần phải nói, anh không có yêu cầu gì với chuyện ăn uống, cũng không muốn tiêu số tiền không cần thiết này.
Nhưng Dung Yên lại không quan tâm đến bọn họ, khi phục vụ đến bàn, cô bảo người phục vụ lấy thêm năm bình nước ngọt có ga.
Sau khi món ăn được đem lên, bọn họ ăn uống náo nhiệt.
Còn Từ Khả ở bên ngoài thì vô cùng kinh ngạc, cô ta tuyệt đối chắc chắn lúc nãy mình không hề bị hoa mắt.
Tần Dã và Dung Yên đã trở về thành phố?
Sao bọn họ có thể về thành phố chứ?
Từ Khả vô cùng hoảng hốt.
Cô ta muốn đi vào trong xem thử ngay bây giờ, nhưng đi được hai bước thì lại lui trở về.
Không được, cô ta không thể vào trong tiệm cơm quốc doanh như vậy được.
Nếu như cô ta bị con tiện nhân Dung Yên kia nhận ra…… thì sẽ không tiện để cho cô ta hành động sau này.
Dù sao thì cô ta rất muốn biết sao hai tiện nhân Dung Yên và Tần Dã lại có thể trở về thành phố được.
Bọn họ đến đây để thăm người thân thôi sao? Hay là bọn họ đã thi đậu đại học cho nên mới trở về thành phố.
Nếu như là vế trước…… Vậy thì còn được!
Nhưng nếu là vế sau…… Thì đó chắc chắn không phải là điều cô ta muốn nghe.
Con tiện nhân kia nên sống cả đời ở nông thôn, mỗi ngày đều làm những công việc đồng áng làm hoài không hết, già đi nhanh hơn những người khác…… Tốt nhất là bị chồng mình đánh vài trận mỗi ngày, chuyện đó mới là tốt nhất!
Chứ không phải giống như bây giờ, ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp tới ăn ở tiệm cơm quốc doanh.
Hít sâu một hơi, tránh để người khác nhìn thấy khuôn mặt méo mó của mình.
Mặc dù bây giờ cô ta không thể vào trong, nhưng cô ta có thể đợi bên ngoài, xem thử tình hình như thế nào…… Có lẽ cô ta đã nhận nhầm người, người phụ nữ kia cũng không phải con tiện nhân Dung Yên.