Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 195

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:37
Lượt xem: 101

Sau khi anh và Tần Dư cùng nhau ăn xong, thì cùng nhau đến trường.

Sau khi đến trường học, Tần Dã nói với Tần Dư: “Em tự đi học đi, không cần đi theo.”

Tuy Tần Dư rất muốn đi theo nghe, nhưng anh cả đã nói như vậy nên cậu ấy liền từ bỏ ý định này, nhanh chóng gật đầu: “Vâng.”

Sau đó bước về phía phòng học của mình.

Còn Tần Dã thì đến phòng hiệu trưởng, bên đó hiệu trưởng Đỗ và chủ nhiệm Thư đều đang chờ.

Bởi vì cửa văn phòng đang mở, vì thế người bên trong đã trực tiếp nhìn thấy Tần Dã cao lớn.

Hơn nữa, hiệu trưởng Đỗ còn có quen biết với Tần Dã, vừa thấy anh đến, liền vội vàng nói: “Tần Dã, mau bước vào.”

Tần Dã đi vào, sau đó anh bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông xa lạ.

Không cần giới thiệu, anh đã đoán ra người này chính là chủ nhiệm Thư đó.

“Chủ nhiệm Thư, vị này chính là Tần Dã, anh cả của Tần Dư, Tần Dã, vị này chính là chủ nhiệm Thư, hiệu trưởng trường thể dục Bắc Kinh, nói vậy thì ngày hôm qua Tần Dư cũng đã nói chuyện với cậu rồi, không biết ý cậu thế nào?”

Tần Dã cũng không quanh co lòng vòng, anh nói thẳng: “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng tôi tôn trọng sự lựa chọn của Tần Dư, thằng bé không muốn đến trường thể thao.”

Anh vừa nói xong câu này, chủ nhiệm Thư sốt ruột.

“Trường thể thao này tuy rằng khá cực khổ, nhưng rất có tương lai, Tần Dư là một hạt giống tốt…… Cậu ấy có khả năng sẽ đạt được thành tích tốt, nếu không đi… Vậy không chỉ là tổn thất của cậu ấy mà còn là tổn thất của quốc gia, hiện tại cậu ấy còn nhỏ, có thể không hiểu hết ý nghĩa của chuyện này, nhưng tôi hy vọng người anh cả như cậu có thể suy nghĩ kỹ càng một chút.”

“Không cần suy nghĩ, đêm qua chúng tôi đã bàn bạc rồi, nếu em ấy đã quyết liệt bày tỏ không muốn, vậy thì chúng tôi sẽ không bắt ép em ấy đi, cứ như vậy nhé! Tạm biệt.”

Tần Dã nói xong, sau đó gật đầu với chủ nhiệm Thư, rồi xoay người đi ra ngoài.

Chủ nhiệm Thư nhìn anh dứt khoát như vậy, có chút trợn tròn mắt.

Lúc này, Liễu Sơn Tuyền đứng bên cạnh thở dài một hơi, “Chủ nhiệm Thư, nếu bọn họ đã không muốn, vậy thì thôi đi, tôi thấy người này đã quyết định rồi thì chắc là khó có thể thay đổi.”

Thoạt nhìn, người ngày là người rất có chính kiến.

Chủ nhiệm Thư còn có thể làm gì bây giờ?

Ông ấy có chút tiếc nuối.

“Vậy thì thôi! Chúng ta nên đi thôi.”

Hiệu trưởng Đỗ cũng sốt ruột thay Tần Dư, đây nếu là con trai của ông ấy…… Thì sẽ trực tiếp đóng gói mang đi, đứa nhỏ cố chấp này…… Bản thân cậu ấy thì có thể biết gì chứ?

Quan trọng nhất chính là thành tích của Tần Dư cũng không phải quá tốt, thằng nhóc này cũng không thích đi học, nếu vào trường thể thao có thể sẽ là sự lựa chọn tốt nhất đối với cậu ấy.

“Chủ nhiệm Thư, nếu sau này cậu ấy thay đổi ý định, vậy thì bên ông còn muốn không?”

Tốt xấu gì cũng phải để lại một đường lui cho cậu nhóc, không chừng qua mấy ngày nữa người ta sẽ thay đổi ý định.

“Muốn.” Chủ nhiệm Thư bổ sung thêm một câu, “Đừng muộn quá.”

Hiệu trưởng Đỗ lập tức nói: “Đương nhiên.”

“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.” Hôm nay ông ấy còn phải đi xe lửa về. Nhìn thấy dáng vẻ muốn đưa tiễn của hiệu trưởng Đỗ, ông ấy xua tay, “Xin hãy dừng bước, chúng tôi tự đi là được rồi.”

Sau khi nói xong, ông ấy và Liễu Sơn Tuyền cùng nhau rời đi.

Ở bên này, đúng lúc Tần Dư đang ngồi ở cửa sổ phòng học, cậu ấy ngồi đó có chút không yên tâm, sau khi nhìn thấy hai người kia đi rồi thì tâm trạng của cậu ấy mới thả lỏng.

Cuối cùng cũng đi.

Nếu không, lỡ như anh cả của cậu ấy bị thuyết phục, vậy thì không phải cậu ấy cũng phải theo cùng sao?

Chớp mắt, mấy ngày trôi qua, sau khi Dung Yên kiểm tra cho Thiết Trụ xong, cô liền kêu người thân của anh ấy mang người về nhà chăm sóc.

Vợ Thiết Trụ biết hôm nay phải đi, vì thế đêm qua đã thu dọn xong mọi thứ ở đây.

“Cảm ơn em dâu.” Thiết Trụ chân thành nói: “Hôm nay nếu không phải nhờ em dâu, vậy thì mạng của tôi đã không thể giữ được.”

Trước đây, anh ấy chưa kết hôn, vì thế gọi là chị dâu, hiện giờ đã biết vợ anh ấy gọi như thế nào, vì thế anh ấy cũng sửa lại.

“Không cần khách sáo, anh là anh em với Tần Dã, nếu tôi đã gặp chuyện như vậy thì cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.”

Thiết Trụ lấy ra tiền đã chuẩn bị xong từ trước, “Anh em là anh em, tình cảm là tình cảm, tiền thuốc men thì vẫn phải đưa, tôi biết số dược liệu mà cô dùng rất quý giá, vì thế tuy tiền hơi ít, nhưng cô nhất định phải nhận lấy.”

Đêm qua anh ấy kêu vợ anh ấy mang hai trăm đồng tiền từ nhà sang.

Dung Yên: “Không cần……”

“Không được, nhất định phải nhận lấy.” Thiết Trụ trực tiếp đặt ở bên cạnh.

Cuối cùng Dung Yên cũng nhận lấy tiền, nhưng mà, lại tặng cho hai vợ chồng bọn họ một cây nhân sâm trăm tuổi, cây này được trồng trong đất ở không gian.

"Cái này cho anh bồi bổ thân thể."

Thiết Trụ vừa nhìn thấy cây nhân sâm, làm sao anh ấy có thể không biết giá cả, lần trước anh ấy tự mình chuyển……cây nhân sâm này có khả năng bán được ba trăm đồng đấy.

"Cái này không được, quá quý trọng, chúng tôi không thể nhận lấy……"

"Cho anh thì anh cứ cầm đi, tôi không thích đẩy tới đẩy lui." Dung Yên trực tiếp đưa cây nhân sâm qua, "Ở chỗ tôi không có hộp nào để đựng, sau khi anh cầm về thì tìm một cái hộp nào đó đựng vào, chờ khi uống hết thuốc mà tôi đưa cho anh thì có thể từ từ ăn nhân sâm, mỗi ngày chỉ ăn một ít là được, ăn nhiều thì lại quá bổ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-195.html.]

Hốc mắt Thiết Trụ có chút đỏ, "......Được!"

"Được, gặp lại sau, chờ thêm ba ngày nữa, tôi sẽ đến nhà khám cho anh, đương nhiên, nếu như anh ở nhà thấy không khỏe thì để chị dâu vào thôn tìm tôi."

"Được, chúng tôi đi đây!" Sau khi Thiết Trụ gật đầu thì anh ấy liền bảo hai đứa em khiêng mình đi.

Hai anh em Thiết Ngưu và Thiết Lâm khiêng anh ấy đi ra tới xe đẩy ngoài cửa, sau đó cả nhà cùng nhau rời đi.

Khi Dung Yên nhìn thấy bọn họ rời đi, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiếp đến cô thu dọn một chút đồ vật, tính toán lát nữa cũng sẽ đi về thôn.

Lúc Tần Dã vội vã trở về từ trạm máy móc nông nghiệp thì Dung Yên đang định khóa cửa rời đi, khi cô nhìn thấy Tần Dã trở về liền có chút ngoài ý muốn.

"Tại sao anh lại trở về?"

"Anh đưa em về."

"Em không cần anh đưa về, hơn nữa không phải anh đã để xe đạp lại cho em sao? Bản thân em có thể tự đạp về."

"Buổi chiều anh không có việc gì, vừa đúng lúc có thể trở về thôn."

Dung Yên thấy anh nói như vậy, cũng chỉ đành gật đầu, "Vậy được rồi."

Ngay lập tức trên mặt Tần Dã liền xuất hiện nụ cười.

Sau khi thấy vợ mình đã khóa kỹ cửa, liền ngồi lên xe đạp.

Dung Yên ngồi xuống yên sau.

Hai người trở về thôn, đã làm cho một số người cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hai người……đặc biệt là Dung Yên đã vài ngày không trở về.

Cũng bởi vì bọn họ không trở về thôn nên mọi người mới biết được cha của Tần Dã còn mua nhà ở trấn trên cho ba anh em bọn họ.

Nhiều năm trôi qua rồi mà việc này vẫn không lộ ra một chút tiếng gió nào, thật đúng là đủ bí mật.

Thằng nhóc Tần Dã này cũng thật là……Lúc ba anh em bọn họ sinh hoạt khó khăn ở trong thôn, cũng không lộ ra việc bọn họ có nhà ở trên trấn.

Bây giờ bọn họ đã có cái nhìn mới về Tần Dã, cho nên khi thấy hai vợ chồng son trở về, đều chủ động chào hỏi.

Tần Dã đạp xe về tới nhà.

Mẹ Dung nhìn thấy hai vợ chồng về thì rất vui vẻ.

"Bây giờ các con đã trở về……Có phải là Thiết Trụ đã về nhà rồi đúng không? Vết thương của cậu ấy có thể di chuyển rồi sao?"

Dung Yên gật đầu, "Đúng vậy, có thể về nhà tự chăm sóc."

"Vậy là tốt rồi." Lúc trước mẹ Dung vẫn còn chút lo lắng, lỡ như chữa ra chuyện gì……Vậy thì phải làm sao?

Cũng may là kết quả bây giờ rất khả quan.

Sau đó bà ấy nhớ tới một việc, "Tiểu Tần, ở đây có một phong thư được gửi tới cho con, được gửi tới từ Kinh Thị, lúc đầu mẹ nghĩ nếu như hôm nay các con không trở về thì buổi chiều mẹ sẽ bảo ba con lên đưa thư cho các con, không nghĩ đến các con đã trở về, mẹ sẽ đi lấy cho con."

Dung Yên có chút tò mò, "Sẽ không phải là nhà họ Tần ở Kinh Thị viết cho anh chứ?"

"Chắc là vậy." Tần Dã cũng có suy nghĩ này, dù sao ở Kinh Thị, người có thể viết thư cho anh thì cũng chỉ có người nhà họ Tần.

Cũng không biết bọn họ viết thư tới làm gì.

Mẹ Dung lấy phong thư ra, bà ấy đưa phong thư đến trước mặt của Tần Dã. "Chính là cái này."

Tần Dã nhận lấy, anh trực tiếp mở ra……

Tất nhiên là mẹ Dung không có hứng thú với nội dung của phong thư.

Sau khi bà ấy đưa xong liền tránh ra.

Dung Yên thấy Tần Dã đang đọc thư, cô cũng muốn đi, nhưng mà Tần Dã đã gọi cô lại, "Vợ ơi, anh ấy muốn hỏi em còn thuốc bồi bổ thân thể không?"

Dung Yên nhướng mày, "Hình như lần trước gửi cho bọn họ chưa qua được bao lâu? Nhanh như vậy lại muốn tiếp?"

Tần Dã: "Anh ấy nói là người khác muốn, sẽ trả tiền, cái này thì tùy thuộc vào em, nếu như em không muốn thì thôi……"

Dung Yên tò mò, "Bọn họ trả bao nhiêu tiền?"

"Một lọ thuốc bồi bổ thân thể sẽ trả hai trăm, nếu như còn có, thì bọn họ muốn mười bình."

Lời của Tần Dã làm cho Dung Yên nhướng mày.

Mười bình thuốc bồi bổ thân thể……Vậy thì sẽ có được hai ngàn đồng tiền.

"Được."

Không có cách nào, trả quá nhiều, cô cũng chỉ có thể để bản thân vất vả một chút.

"Ngày mai anh đi lên trấn, sẽ gọi điện thoại cho bọn họ."

"Được, vậy anh nói với bọn họ là sẽ mất hai tháng."

Thứ này chỉ cần nguyên liệu đầy đủ, như vậy thì mấy ngày là cô có thể làm ra, nhưng mà bọn họ trả nhiều tiền như vậy, nếu như cô lấy ra một cách tùy tiện thì người ta sẽ cảm thấy không đáng giá.

Loading...