Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:36
Lượt xem: 102

Buổi tối, Tần Dã trở về có hơi muộn…… Thật ra cũng không muộn lắm, chỉ là bỏ lỡ bữa cơm tối, khoảng 7 giờ anh mới trở về.

Đêm nay, Tần Dư không trở về thôn, bởi vì suy nghĩ đến chuyện trường thể dục ở Bắc Kinh, vì thế cậu ấy ở lại ăn cơm tối.

Hơn nữa, đúng lúc nhìn thấy có người của thôn nhà họ Tần, vì thế cậu ấy gửi lời nhắn về.

Như vậy, mẹ Dung và những người khác cũng sẽ không lo lắng.

Tần Dư đang nằm sấp ở trên bàn viết chữ trong phòng chính, sau khi nhìn thấy anh cả vào, cậu ấy nhanh chóng bước tới, “Anh cả, anh ăn cơm chưa? Nếu như chưa ăn, thì cơm vẫn còn nấu trong nồi, anh mau ăn đi!”

Tần Dã nhìn cậu ấy, hơi nhíu mày, “Sao em không quay về thôn?”

Tần Dư lập tức nói: “Chị dâu kêu em ở lại.”

Tần Dã vừa nghe thấy là vợ anh bảo em trai ở lại, vì thế cũng không nói nhiều về vấn đề này.

“Chị dâu em đâu?”

“Để em đi gọi chị ấy” Tần Dư nhanh chân chạy ra ngoài. Cậu ấy tới trước cửa một căn phòng khác: “Chị dâu, anh cả đã trở về!”

Đương nhiên là Dung Yên biết Tần Dã đã trở về, dù sao cô cũng nghe được tiếng xe đạp.

Mở cửa ra ngoài.

Tần Dư nhìn về phía người đi ra, vội vàng lại nói: “Chị dâu, anh cả đã trở về.”

Dung Yên:……

Thật sự cũng không cần lặp lại đâu.

Cô nghe thấy rồi.

Hai người lần lượt bước vào nhà chính.

“Vợ, anh đã về.” Vẻ mặt Tần Dã dịu dàng nhìn về phía vợ mình “Em xem này.”

Tầm mắt Dung Yên dừng trước đồ vật trên tay anh, “Sọt ở đâu vậy? Bên trong có gì thế?”

Cô nhớ rõ lúc anh ra ngoài không có sọt này.

“Nhờ người cùng quê đổi, bên trong có con gà, anh nhờ người trong thôn mua. Ngày mai có thể hầm canh gà cho em uống.” Hai ngày nay vợ bận rộn trong ngoài rất mệt mỏi rồi, cần phải bồi dưỡng cho tốt mới được.

Dung Yên có chút bất ngờ, “Còn sống sao?”

Tần Dã gật đầu, “Đương nhiên là còn sống, chút nữa anh lấy ra rồi buộc lại.”

Dung Yên: “Được rồi, nhưng mà, anh vẫn nên ăn cơm trước đi, em đã nấu trong nồi cho anh, chắc là vẫn còn nóng.”

Tần Dã nhìn cô, “Cơm chiều là em nấu à?”

Dung Yên trợn mắt nhìn anh, “Anh hỏi vậy là có ý gì, ai nấu cơm mà không giống nhau, mau đi đi! Em nấu cũng khá ngon đấy”

Vẻ mặt Tần Dã càng thêm dịu dàng, “Được, bây giờ anh đi ngay.”

Anh mang theo cái sọt đó rồi bước ra ngoài.

Tuy là Tần Dư cảm thấy mình không chen được câu nào vào giữa anh cả và chị dâu, nhưng mà cậu ấy lại rất vui vẻ, điều này chứng tỏ tình cảm của anh cả và chị dâu rất tốt, như vậy chị dâu sẽ không rời khỏi cái nhà này.

Đợi sau này, có cháu trai hoặc là cháu gái nhỏ, như vậy cậu ấy sẽ là chú.

Khỏi phải nói, cậu ấy có chút mong chờ có cháu trai hoặc là cháu gái, dù sao chị dâu cũng xinh đẹp như vậy, vậy sau này cháu trai cháu gái nhất định cũng rất đẹp.

Tần Dã ăn ở trong nhà bếp, đợi sau khi anh rửa sạch nồi xong thì mới quay lại phòng chính.

Anh liếc nhìn Tần Dư vẫn còn ở đó, rồi lại nhìn vợ anh một cái, “Hôm nay ở trường đã xảy ra chuyện gì sao?”

Rõ ràng hai người này có chuyện muốn nói với anh.

Dung Yên nghe thấy câu này thì không khỏi nhướng mày, “Không ngờ anh còn rất nhạy bén, đúng là tụi em có việc chờ anh về để nói.”

Tần Dã cho rằng Tần Dư gây rối ở trường học, anh liếc mắt nhìn em trai thứ hai của anh một cái.

Nhưng khi đối mặt với vợ anh, vẻ mặt anh rất dịu dàng, hơn nữa cũng rất kiên nhẫn.

“Muốn nói gì?”

“Là thế này, sáng hai giáo viên của trường thể thao Bắc Kinh đến trường, họ nhìn trúng Tần Dư, muốn em ấy vào trường thể thao Bắc Kinh…… Vốn dĩ đây là chuyện tốt, nhưng mà, Tần Dư không muốn đi…… anh cho ý kiến đi!”

Loại chuyện này, một chị dâu như cô cũng khó có thể quyết định, cho dù là hiện giờ cô đồng ý với ý định của Tần Dư, ai biết sau này cậu ấy có hối hận không?

Mười ba tuổi, ở tuổi này đã có suy nghĩ trưởng thành khá sớm, nhưng cũng không có nghĩa là có thể hiểu biết sâu sắc.

Cậu ấy cũng không biết sự lựa chọn của bản thân ngày hôm nay sẽ mất đi cái gì trong tương lai…… Đó chính là mất đi cơ hội trở thành nhà vô địch.

Tối hôm nay, cô để Tần Dư ở lại cũng là để thuận tiện nói chuyện với cậu ấy một lúc, nhưng mà thằng nhóc này thật sự rất ngoan cố, cho dù nói như thế nào thì cậu ấy cũng không hề d.a.o động.

Không còn cách nào, cô lại không thể cưỡng ép cậu ấy vào trường thể thao được đúng không?

Vì thế, việc này vẫn nên giao cho người anh cả như Tần Dã.

Tần Dã nhìn về phía Tần Dư, “Em nghĩ như thế nào? Thật sự không muốn đi sao?”

Tần Dư gật đầu rất kiên định, “Đúng vậy, em không muốn đi.”

Tần Dã nhíu mày, “Em là vì Tần Mai?”

Tần Dư:……

Có nguyên nhân này.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn là như vậy.

Hiện giờ cậu ấy không muốn rời khỏi nhà.

Trước đây, cậu ấy chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của gia đình, hiện giờ có được…… cậu ấy không muốn rời khỏi.

Ba anh em bọn họ…… ở cùng chị dâu và chú, thím Dung là hoàn toàn khác nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-194.html.]

Tần Dã nhìn cậu ấy, “Nếu em vì Tần Mai hoặc là đơn thuần không muốn xa bọn anh, vậy em đến trường thể dục đi. Trừ khi em có lý do khác.”

Tần Dư:……

Em chỉ có hai lý do này, hiện giờ anh đã đưa ra hết rồi thì em còn có thể nói gì nữa?

Cái này không phải muốn ép em rời khỏi sao?

Cậu ấy nghẹn tới đỏ cả mặt.

Dung Yên nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ấy, đang muốn nói câu đừng làm khó em ấy, nếu thật sự không muốn đi, vậy thì không đi.

Ngay lúc này, cô nghe thấy Tần Dư mở miệng, “Trưởng thành em muốn tham gia quân đội.”

Đây đúng là suy nghĩ chân thật từ đáy lòng của Tần Dư.

Trước đây cậu ấy từng nghĩ sau này lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền, nhưng mà, ý nghĩ từ tận đáy lòng …… Nếu có cơ hội gia nhập quân đội thì thật sự rất tuyệt vời.

Bởi vì như vậy thì người khác sẽ không dám bắt nạt nhà bọn họ.

Sau khi Tần Dư nói xong, cậu ấy cúi thấp đầu, không dám nhìn sắc mặt anh cả.

Lời này của cậu ấy cũng khiến Dung Yên kinh ngạc, buổi tối cô nói chuyện với cậu ấy lâu như vậy, vậy mà thằng nhóc này lại không tiết lộ ra!

Tuy nhiên, tham gia quân đội…… Thật sự rất tốt.

Không khí nhất thời có chút yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Tần Dã mới mở miệng: “Tự em đã có quyết định, vậy thì tùy em.”

Tần Dư nghe thấy lời này, cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên vui mừng, “Anh cả, anh đồng ý sao?”

Tần Dã nhìn cậu ấy, “Anh có gì mà không đồng ý? Anh chỉ là anh cả em, lại không phải ba em, con đường tương lai như thế nào thì phải dựa vào bản thân em quyết định”

Lúc Dung Yên nghe thấy câu không phải ba em, cô nhịn không được co giật khóe miệng.

Anh đúng là không còn gì để nói.

Khi Tần Dư nghe thấy lời anh cả, nụ cười của cậu ấy cứng đờ trên mặt.

Sau một lúc, cậu ấy mới nặn ra được một câu, “…… Không phải thường nói anh cả như cha sao?”

“Anh cả như cha, cái đó là như, em có thể đọc nhiều sách để hiểu.” Ánh mắt Tần Dã sắc bén, “Cho nên em muốn trông cậy vào anh cho đến già à?”

Vậy thì không phải.

“Em lớn lên sẽ tài giỏi hơn anh.”

Vẻ mặt Tần Dã không d.a.o động, “Vậy thì không có khả năng, có một điều em không thể làm được, đó là em không thể cưới được một người vợ xuất sắc như vợ anh.”

Tần Dư:…… Cậu ấy muốn khóc.

Dung Yên tự nhiên bị Tần Dã nói như vậy, cô thật sự có chút ngại ngùng.

Cô liếc mắt nhìn anh oán trách, “Anh nói chuyện đó làm gì? Tuy đây là sự thật, nhưng chúng ta cũng không nên nói trước mặt thằng bé, hiện giờ em ấy vẫn là một đứa trẻ.”

Được rồi, cậu ấy không nên ở đây.

Cậu ấy nhanh chóng lấy sách bài tập của mình ra “Em ngủ đây.”

Nếu còn không đi thì cả người cậu ấy sẽ nổi da gà mất.

Quả nhiên người xưa hay nói, nồi nào úp vung nấy.

Anh cả và chị dâu của cậu ấy chính là loại nồi vung xứng đôi nhất.

Sau khi Dung Yên nhìn thấy Tần Dư đi rồi, cô cười nói với Tần Dã: “Không ngờ cậu nhóc này còn rất có lý tưởng.”

Tần Dã gật đầu, “Ừm, cũng được!”

Dung Yên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, “Được rồi, thời gian cũng trễ rồi, anh đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”

“Được.” Tần Dã cũng biết trên người anh có mùi, “Bây giờ anh đi ngay.”

“Em lấy quần áo cho anh.” Dung Yên đi ra ngoài.

Tần Dã nhìn theo bóng dáng cô, trong mắt anh tràn ngập dịu dàng.

Đây là sự khác biệt giữa cưới vợ và không cưới vợ, nếu là trước đây thì sẽ không có người quan tâm anh như vậy, còn lấy quần áo cho anh nữa.

Tuy nhiên, dường như anh quên mất rằng trong những vụn vặt của cuộc sống…… thì bản thân anh cũng làm rất nhiều.

***

Ngày hôm sau, Tần Dã thức dậy, anh nhìn thấy vợ anh cũng đã dậy, vì thế anh liền tiến tới hôn vào mặt cô một cái, “Vợ, em ngủ thêm chút nữa đi, còn trường học thì em không cần đi, anh đi là được, để anh nói chuyện với họ.”

Dung Yên nhìn anh, “Được”

Dù sao cũng không phải chuyện lớn, một mình Tần Dã giải thích cũng được, đúng lúc cô cũng lười đi làm.

Mặc dù Tần Dã có chút luyến tiếc rời khỏi vợ, nhưng anh vẫn nhanh chóng rời giường, không dám dừng lại chút nào, bởi vì anh sợ bản thân không muốn thức dậy.

Mặc xong quần áo, anh liền đi ra ngoài.

Buổi sáng, vợ Thiết Trụ dậy rất sớm, cô ấy ở đây có chút ngại, vì thế sáng sớm đã dậy quét sân.

Sau khi nhìn thấy Tần Dã đi ra, cô ấy vội chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tần Dã.”

Tần Dã hơi gật đầu, sau đó anh bước vào bếp.

Vợ Thiết Trụ hơi sợ Tần Dã, cô ấy phát hiện hình như người này chỉ khi ở trước mặt vợ mình mới lộ ra vẻ dịu dàng, những lúc khác đều đanh mặt, nhìn rất khó gần, cũng rất khó ở chung.

Bữa sáng làm khá đơn giản, Tần Dã nấu cháo và hâm nóng bánh bao.

Loading...