Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 187

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:25
Lượt xem: 105

Trong hoàn cảnh các cô ấy cũng không có bao nhiêu tiền mà còn mua nhiều thứ cho cô như vậy, vậy thì sao cô có thể nhận không?

Cùng là người đáng thương, nếu bản thân mình có khả năng thì cho chút tiền có là gì chứ?

Tần Mai càng dựa sát vào chị dâu hơn, cô bé cảm thấy chị dâu mình là người đẹp nhất, lương thiện nhất trên đời.

Xe tới ga tàu hỏa, sau khi dừng lại, Dung Yên liền cùng Tần Mai xuống xe.

Lý công an cũng xuống xe theo, anh ấy vòng qua bên ghế phụ, lấy ra một túi đồ lớn từ ghế xe.

“Đồng chí Dung, đây là một chút đồ ăn đồn công an chúng tôi mua cho cô, các cô cầm lấy ăn trên đường, ngoài ra chúng tôi còn giúp cô lấy vé tàu lửa.”

“Cái này tôi không thể nhận.” Dung Yên từ chối, “Thức ăn mọi người mang về đi, anh nhìn tôi này, trên tay có nhiều như vậy, không thể cầm thêm nữa, tôi chỉ nhận vé xe lửa thôi.”

Lý công an cười nói: “Không sao, những thức ăn này cũng không nặng lắm, nếu cô nói không thể cầm thì tôi chờ ở đây một chút, đợi xe lửa tới tôi liền mang lên giúp cô. Hơn nữa, cái này cô đừng ngại, đêm qua cô bắt được những kẻ đó, chúng tôi còn phải khen thưởng khích lệ cho cô đấy! Nhưng mà, cái đó còn phải đợi mấy ngày, đến lúc đó sẽ đưa cho cô.”

Vốn dĩ, hiện giờ không nên nói ra chuyện khen thưởng trước, nhưng nhìn thấy Dung Yên không chịu nhận đồ nên cảnh sát liền nói ra trước, thật ra cũng không có gì, dù sao đồn công an của bọn họ chắc chắn sẽ phát tiền cho cô.

Dung Yên: “Tiền khen thưởng thì không cần, cho dù không phải tôi, nếu là người khác cũng sẽ làm như vậy.”

“Đúng vậy! Vì thế cho dù không phải cô, người khác bắt được người, chúng tôi cũng sẽ khen thưởng khích lệ, vì thế cô không cần cảm thấy nặng lòng.”

Cái này đẩy tới đẩy đi cũng khó coi, Dung Yên chỉ có thể nhận lấy đồ, “Cảm ơn! Những thứ này để tôi tự mang, anh có việc bận thì cứ về trước đi”

Công an Lý thấy cô nhận đồ, cũng không cần thiết phải ở lại, “Vậy được, mọi người chú ý an toàn.”

Dung Yên: “Hẹn gặp lại!”

Đợi công an đi rồi, lúc này Tần Mai mới nói: “Chị dâu, để em cầm một túi cho!”

Sao Dung Yên có thể để cô bé xách đồ được chứ.

“Không cần, chị cầm được, chút nữa lúc xe lửa tới em chú ý một chút, đừng cách xa chị quá.”

“Vâng.” Đương nhiên Tần Mai sẽ không cách xa chị dâu.

Thật ra hai người đến đây cũng khá sớm, vì thế đợi rất lâu, khi xe lửa chạy đến trạm, Tần Mai có hơi căng thẳng một chút.

“Chị dâu, xe lửa đến rồi.”

Dung Yên gật đầu, cũng nhìn ra cô bé đang căng thẳng, “Ừm, em đi phía trước chị, chị ở phía sau nhìn em, em không cần phải sợ.”

Tần Mai: “Vâng.”

Dung Yên nhìn thấy xe lửa đã mở cửa, “Đi thôi, chúng ta lên từ toa này.”

Cũng may lúc này người lên xe và xuống xe không quá nhiều.

Tần Mai cũng cảm thấy bớt căng thẳng.

Trước đó cô bé đã xem qua số ghế ngồi trên xe lửa, vì thế sau khi lên xe, hai mắt cô bé bắt đầu tìm số.

“Chị dâu, ở đây.”

Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy, ngồi xuống đi!” Cô thật sự biết ơn vị công an đó.

Bởi vì bọn họ mua giường mềm cho cô.

Hơn nữa, gian này cũng chỉ có hai người là cô và Tần Mai.

Dung Yên đặt đồ trên bàn nhỏ, sau đó ra hiệu cho Tần Mai cùng ngồi xuống.

Lần đầu tiên Tần Mai được đi xe lửa nên khá hào hứng “Chị dâu, xe lửa này còn có giường.”

Điều khiến cô bé vui vẻ là chỗ này chỉ có cô bé và chị dâu. Cảm giác căng thẳng gì đó lập tức tan biến.

Dung Yên nhìn dáng vẻ hào hứng của cô bé nên mỉm cười, “Chỗ này là giường mềm, vì thế có giường, nếu em mệt thì có thể nằm xuống ngủ.”

Tần Mai lập tức nói: “Em không mệt.”

Hiện giờ xe lửa này khá mới mẻ với cô bé, đây là lần đầu tiên đi…… Đương nhiên, lần đêm qua không tính, bởi vì cô bé đã ngất đi, hoàn toàn không biết gì cả.

“Được rồi, vậy nếu em muốn ăn thứ gì thì tự lấy nhé, nếu muốn đi nhà vệ sinh thì nói với chị một tiếng, chị dẫn em ra ngoài.”

“Vâng.” Hiện giờ Tần Mai không muốn ăn thứ gì, mắt cô bé nhìn ra ngoài, sau đó cô bé có cảm giác xe lửa từ từ di chuyển, hai mắt đột nhiên phát sáng.

“Chị dâu, hình như xe lửa đang di chuyển!”

Dung Yên hiếm khi nhìn thấy cô bé hoạt bát như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, xem ra chuyện lần này không để lại quá nhiều bóng ma tâm lý cho cô bé.

“Đúng vậy, xe lửa đang khởi hành, khoảng chừng năm tiếng nữa chúng ta sẽ đến.”

“A, xa như vậy sao? Vậy phải đến buổi chiều.” Tần Mai nghĩ mà có chút sợ hãi, nếu chị dâu không tìm được cô bé, vậy thì cho dù cô bé có chạy trốn, chỉ e là cũng không tìm được đường về nhà.

Ga xe lửa trấn Bạch Nhiêu

Biết Dung Yên và Tần Mai trở về, người tới ga tàu hỏa đón người không chỉ có Tần Dã mà còn có đội trưởng Lục của đồn công an.

Đội trưởng Lục muốn đích thân tìm hiểu tình hình từ Dung Yên, dù sao không có gì có thể miêu tả rõ ràng hơn người trong cuộc.

Đội trưởng Lục thấy Tần Dã không ngừng nhìn về phía đường ray nên trêu chọc một câu: "Tần Dã, xem cậu sốt ruột chưa kìa, xe lửa còn mười phút nữa mới tới trạm đấy!"

Tần Dã thật sự rất gấp, cho nên cũng không phản bác lời nói của anh ấy, hơn nữa, anh vốn dĩ chính là người ít nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-187.html.]

Đội trưởng Lục suy nghĩ, đến gần Tần Dã hơn, "Tần Dã, hôm nay Thiết Trụ thật sự tỉnh lại sao?"

Vốn dĩ anh ấy muốn tới chỗ Tần Dã thăm Thiết Trụ, người mà đã được bác sĩ phán định là sẽ chết, nhưng nà hôm nay đồn công an bận quá nên anh ấy không có thời gian rảnh để đi.

Hiện tại anh ấy xuất hiện ở đây cũng là vì vội vàng hoàn thành công việc, thấy thời gian không đủ nên mới tới đây luôn.

Tần Dã nghe được anh ấy hỏi chuyện, liền gật đầu, "Tỉnh."

"Cậu nói cái gì? Tỉnh? Thật sự tỉnh rồi?" Đội trưởng Lục lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt lại trừng lớn hết cỡ, hơn nữa giọng nói cũng vô tình trở nên cao hơn rất nhiều.

Tiếng hét của anh ấy làm cho những người có mặt ở đó đều nhìn về phía này, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

Đội trưởng Lục nhận ra mình thất thố, anh ấy lập tức đè thấp giọng hỏi một câu: "Tần Dã, cậu nói Thiết Trụ kia thật sự tỉnh rồi?"

Tần Dã nặng nề gật đầu, "Đúng vậy, tỉnh rồi."

Đội trưởng Lục: …….

Mẹ ơi, thật sự lợi hại như thế sao?

Vốn dĩ chỉ định thử hỏi một chút, ngày hôm qua anh ấy đã cẩn thận xác nhận với bác sĩ trạm y tế mấy lần, bác sĩ tỏ vẻ đúng là……Thiết Trụ không cứu được, cho dù có lập tức đưa đến bệnh viện huyện cũng sẽ không sống được, cậu ấy xuất huyết trong khá nghiêm trọng, cầm cự thêm mấy tiếng nữa cũng là hy vọng xa vời.

Làm sao mà……Dung Yên có thể trị hết vết thương vậy?

Dung Yên còn trẻ mà y thuật lại lợi hại như vậy sao?

Thật sự làm cho anh ấy rất khó tưởng tượng nổi.

Nhưng mà ngay sau đó lại nghĩ đến câu cao thủ ở tại nhân gian, có một số người là thiên tài của ngành, chắc là đồng chí Dung Yên được gọi là thiên tài y học.

Trong đầu có suy nghĩ này, nhưng mà anh phải trực tiếp nói chuyện với Dung Yên mới được.

Thu lại tâm trạng đang phấn khởi, từ tận đáy lòng khen một câu: "Đồng chí Dung Yên đúng là rất lợi hại."

Tuổi trẻ, lớn lên xinh đẹp thì không nói, mấu chốt là còn có bản lĩnh như vậy.

Nhưng thằng nhóc Tần Dã này cũng rất có phúc, thế mà lại cưới được một cô vợ lợi hại như thế này.

Không bao lâu sau, Tần Dã nghe được tiếng còi, anh lập tức tiến lên vài bước, chỉ trong chốc lát sau, anh đã thấy được xe lửa từ nơi xa đang tiến lại gần đây.

Đội trưởng Lục cũng tiến lên vài bước, "Xe lửa tới."

Hai người lẳng lặng chờ, chờ đến khi xe lửa dừng lại, sau đó mỗi khoang xe đều mở ra, có người lục tục đi xuống từ trên xe lửa.

Tần Dã và Lục Dã không biết Dung Yên ngồi khoang xe nào, hai người bọn họ nhìn từng người xung quang.

Giây tiếp theo, Tần Dã đã thấy được người.

Vốn dĩ gương mặt đang không có biểu cảm lập tức nở nụ cười.

Anh bước nhanh về phía vợ mình.

"Vợ ơi……"

Dung Yên nghe thấy giọng nói này liền quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Tần Dã đang chạy về hướng của mình.

"Anh cả, là anh cả tới!" Giọng nói của Tần Mai có chút vui mừng.

Mà lúc này, Tần Dã cũng chạy đến trước mặt hai người.

"Vợ ơi!"

Tất cả lời muốn nói đều tập trung trong một tiếng gọi này.

"Em biết anh sẽ tới đón, đừng thất thần nữa, mau cầm đồ vật trên tay em đi." Có đàn ông ở đây, tất nhiên phải để cho anh ấy làm việc.

Tần Dã vừa nghe thế liền vội vàng nhận lấy túi lưới từ hai tay của cô.

Còn khá nặng, may mắn là có mình đến, nếu không hai cái túi này sẽ làm đau tay của vợ.

"Anh cả!" Tần Mai có cảm giác giống như anh cả không có nhìn thấy mình, vì thế lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lúc này Tần Dã mới nhìn về phía cô bé "Chúng ta đi về nhà."

Tần Mai cười gật đầu, "Vâng, đúng rồi, anh hai đâu ạ?" Tại sao lại không thấy được anh ấy.

Nếu như anh hai đã biết cô bé đã về thì nhất định anh ấy sẽ tới đón mới đúng.

"Anh hai em bị anh bắt đi học rồi."

Dù sao đã biết em gái không có chuyện gì, đương nhiên anh không thể cho Tần Dư nghỉ học một ngày nào rồi.

Nếu không, cả hai anh em đều không đi học, vậy thì trường học sẽ đồn thành cái dạng gì?

Tần Mai nghe được lời của anh cả, lúc này mới nhớ tới hôm nay phải đi học.

Dung Yên cười "Anh không cho Tần Dư tới, chắc chắn em ấy sẽ rất tức giận."

Có thể tưởng tượng ra cảnh thằng nhóc kia cố gắng cãi lại để có thể đến ga tàu hỏa đón người thế nào.

Đáng tiếc là công lực của cậu nhóc vẫn kém một chút, không phải là đối thủ của anh cả cậu.

Chỉ có thể bại trận đi học.

Loading...