Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:21
Lượt xem: 105
Bà ta không thể nào ngậm miệng lại, bởi cằm của bà ta bị lệch vị trí rồi.
Trải qua hai lần đau đớn, chị dâu Tiền vô cùng sợ hãi người phụ nữ trước mắt.
Ai lại có thể bẻ gãy ngón tay của ai đó chỉ bằng một cái búng tay chứ? Còn tưởng rằng đang bẻ một que diêm sao?
Mặt khác, còn có ai có bản lĩnh khiến cằm người khác bị lệch chỉ trong một lần? Cho đến bây giờ bà ta vẫn không thể ngậm miệng lại được. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người khác sợ hãi rồi.
Cho nên, lúc này sự sợ hãi trong mắt bà ta vô cùng chân thật.
Dung Yên thấy bà ta im lặng, cô chuyển sang nhìn người đàn ông bị gãy chân kia, chiếu đèn pin vào mặt ông ta.
A, người đàn ông này không phải là người bị Tần Dư cắn một cái sao?
Lúc đó cô đã vẽ một bức chân dung theo mô tả của Tần Dư.
Khom lưng duỗi tay……
Người đàn ông cũng sợ hành động của cô, phô trương thanh thế gầm nhẹ: “Cô muốn làm gì?”
Ông ta muốn cử động cơ thể, nhưng mà ông ta đang ở vách xe, không thể di chuyển được.
Dung Yên lập tức vén tay áo bên trái của ông ta lên, chiếu đèn pin vào, quả nhiên trên đó có một hàng vết răng sâu.
Ánh mắt tàn khốc thêm vài phần, “Nói, ai ra lệnh cho ông bắt người?”
“…… Không ai ra lệnh, bọn tôi chỉ bắt đại mà thôi, vừa lúc đụng đến…… A, chân tôi……” Tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa xé nát bầu trời đêm.
“Tôi đã nói rồi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu như không nói, vậy thì, tôi muốn động đến tay của ông, còn có gân chân gân tay……Chuyện này tôi giỏi nhất đấy.”
Trên tay còn có một con d.a.o sáng, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào, khiến con d.a.o càng trở nên đáng sợ hơn.
Khi người đàn ông họ Tiền nhìn thấy con d.a.o này, ông ta sợ đến nỗi suýt tiểu ra quần.
Nếu là người khác, có thể ông ta sẽ nghĩ đây chỉ là một lời đe dọa, nhưng người phụ nữ trước mặt …… Ông ta đã trải nghiệm hành động khủng khiếp của cô rồi.
Đôi chân bị gãy là bằng chứng, khiến ông ta không thể nào cho rằng cô đang nói đùa.
Còn không đợi ông ta suy nghĩ phải mở miệng nói như thế nào, đã nghe thấy lời nói khiến ông ta run như cầy sấy, “…… Còn không nói? Thật ra, trong mục tiêu ban đầu của hai người, có phải còn có tôi nữa đúng không?”
“Không có.” Người đàn ông trả lời quá nhanh, ngược lại bại lộ.
“Nói, là ai?” Con d.a.o của Dung Yên đã tiếp cận động mạch chủ trên cổ ông ta.
Mũi d.a.o lạnh buốt đ.â.m vào da thịt đau nhói, khiến sự sợ hãi trong đáy lòng ông ta phóng đại vô hạn.
Giờ khắc này, ông ta vậy mà lại mong chờ cảnh sát đến sớm một chút, khiến ông ta tránh xa khỏi người phụ nữ đáng sợ này.
“Không nói? Vậy thì không có cách nào khác rồi.” Dung Yên giơ con d.a.o lên và c.h.é.m xuống…… Dưới ánh trăng, sống d.a.o màu bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Đừng, tôi nói, tôi nói……” Người đàn ông họ Tiền không chống đỡ được nữa.
Tại sao ông ta lại muốn làm nghề này? Còn không phải là vì tiền nhiều sao? Để sống một cuộc sống tốt đẹp?
Nếu như ông ta tàn tật rồi c.h.ế.t thì còn ngày lành gì nữa chứ?
Cũng từ giờ khắc này, ông ta hiểu rõ rằng trên đời có một loại phụ nữ cực kỳ độc ác và tàn nhẫn, ngàn vạn lần không thể chọc vào, chẳng hạn như người phụ nữ trước mặt.
Dung Yên không đ.â.m con d.a.o găm xuống, mà không ngừng cà con d.a.o lên lên xuống xuống…… Điều này khiến người đàn ông họ Tiền cảm giác càng thêm nguy hiểm.
Một người đàn ông trưởng thành như ông ta bị dọa sợ tới phát khóc.
Lỡ như không cầm chắc, có phải mạng nhỏ của ông ta cũng xong luôn không?
“…… Nửa tháng trước, có một người đàn ông tìm đến chúng tôi, đưa cho chúng tôi năm mươi đồng, bảo tôi đến đại đội Tần gia bắt một cô bé…… Và cả cô nữa, bọn họ đưa cho chúng tôi một bức chân dung. Đồng thời nói rằng, chỉ cần chúng tôi bán hai người đến chỗ núi sâu rừng già thì tất cả số tiền kiếm được sẽ là của chúng tôi.”
Ông ta vừa nói đôi mắt vừa nhìn chằm chằm con d.a.o nhỏ kia, khi nhìn thấy người phụ nữ giơ lướt con d.a.o càng lúc càng cao, ông ta bị dọa đến mức nhịp tim gần như ngừng lại.
Biết cô đây là không hài lòng, vì thế liền vội hô to:
“Tôi chỉ biết có vậy thôi, người đàn ông đó đến nhà tôi buổi tối, cũng không biết tại sao anh ta lại biết chúng tôi và tìm đến nhà, bởi vì anh ta trùm rất kín, trời lại rất tối, chúng tôi không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, nhưng mà…… Ngón tay út bàn tay trái của anh ta bị ngắn một đốt. Tôi vô tình nhìn thấy khi anh ta đếm tiền.”
Lúc ấy, ông ta sảng khoái tiếp nhận, dù sao thì không nói đến chuyện có được hai món hàng miễn phí, còn được thêm năm mươi đồng nữa.
Huống hồ, một lớn một nhỏ trong bức tranh chân dung thật sự rất xinh đẹp, tuyệt đối có thể bán được giá tốt.
Chỉ đáng tiếc, lúc đó bọn họ chỉ giữ lại được cô bé này, còn để cậu bé kia chạy thoát.
Cũng không có cơ hội để bắt được người phụ nữ này.
Bọn họ không biết rằng người phụ nữ này khó chọc như vậy, nếu không thì đánh c.h.ế.t ông ta cũng sẽ không trêu chọc cô.
Dung Yên nhìn chằm chằm ông ta một lúc, khiến người đàn ông họ Tiền bị nhìn đến nỗi run bần bật, ông ta thật sự sợ người phụ nữ này muốn chết.
“Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu có một câu nói dối thì cứ để cho thiên lôi đánh xuống……”
Dung Yên nghe thấy ông ta thề thì không nhịn được cười nhạo một tiếng, “Hai người đã làm nhiều chuyện độc ác xấu xa như vậy, báo ứng chắc chắn sẽ đến, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Đúng rồi……”
Giọng điệu của cô thay đổi:
“Hang ổ của hai người ở đâu? Có bao nhiêu người? Mấy năm nay đã bắt cóc bao nhiêu người rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-184.html.]
Người đàn ông họ Tiền:……
Thà để sét đánh c.h.ế.t ông ta còn hơn.
Dung Yên thật ra cũng không nhất định phải thẩm vấn chuyện này, “Lát nữa, cảnh sát sẽ đến, tôi hy vọng hai người thành thật khai báo. Nếu không thì…… Ha……”
Uy lực của từ cuối cùng rất lớn, khiến người đàn ông bị dọa đến nỗi cơ thể không khống chế được mà run lên.
Dung Yên phớt lờ ông ta, sau đó cô nhìn người phụ nữ.
Chị dâu Tiền thấy Dung Yên nhìn mình, bà ta sợ hãi co rúm người lại.
Dung Yên nhướng mày nói: “Hai người tốt nhất nên thành thật ở đây đợi cảnh sát đến. Nếu không thì, tôi sẽ đánh gãy chân chó của hai người.”
Chị dâu Tiền:……
Người đàn ông bị trói còn lại:……
Ông ta càng thêm không dám cử động, vô cùng sợ người phụ nữ độc ác này sẽ nhớ đến mình.
Ông ta không hề muốn mình bị hành hạ tàn nhẫn giống như hai vợ chồng kia chút nào.
Dung Yên trống tay vào máy kéo, nhảy xuống một cách dễ dàng.
Tần Mai nhìn thấy chị dâu cả nhảy xuống, cô bé vội vàng bước đến: “Chị dâu cả!”
“Vừa rồi em có sợ không?” Dung Yên nắm tay cô bé, bởi vì trời tối, cô không thể nhìn rõ sắc mặt Tần Mai như thế nào, nhưng mà khi cô nắm tay Tần Mai, cảm thấy tay cô bé không run, có lẽ không quá sợ hãi.
Tần Mai ngửa đầu, thanh âm tuy nhẹ, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, “Không sợ, bọn họ là người xấu.”
Chị dâu cả trừng phạt người xấu, cô bé mới không thèm sợ, hơn nữa có chị dâu cả ở đây, cô bé có cảm giác rất yên tâm.
Dung Yên khẽ mỉm cười, “Đi thôi, chúng ta vào trong đợi. Bên ngoài có chút lạnh.”
Tần Mai ngoan ngoãn trả lời, “Vâng.”
Hồ Lê nhìn thấy hai chị em chuẩn bị rời đi, vội vàng lên tiếng: “Đồng chí Dung, cô thật lợi hại!”
Giọng nói của cô ấy tràn ngập sự sùng bái.
Trong ấn tượng của cô ấy, chưa từng có người phụ nữ nào lợi hại như cô gái trước mặt.
Thật đáng tiếc, nếu đây là chị dâu cả của cô ấy thì tốt quá!
“Cũng tạm.” Dung Yên nhướng mày nhìn cô, “Dù sao thì đối xử với những người xấu kia, phải độc ác như gió thu cuốn hết lá rụng vậy.”
Cô cũng không sợ dạy hư Tần Mai.
Hồ Lê hai mắt lấp lánh, “Đồng chí Dung, lời cô nói thật sự rất hay!” Sau đó cô ấy cảm thấy có chút u sầu…… Giá như cô ấy có thể mạnh mẽ như đồng chí Dung thì tốt rồi.
Tống Phong ở bên cạnh tim đập thình thịch, sau này…… Người yêu của anh ấy không phải sẽ học theo đồng chí Dung đó chứ?
Nhưng mà, đồng chí Dung nói lời này rất đúng.
“Lê Lê, anh trông chừng ở đây là được rồi, em và hai chị em đồng chí Dung vào phòng trực ban nghỉ ngơi đi!”
“Anh có thể trông chừng được sao?” Hồ Lê có chút nghi ngờ.
Tống Phong cảm thấy suy nghĩ của người yêu đã thay đổi hẳn rồi, còn không phải sao, cũng không tin tưởng anh ấy nữa.
“Không sao đâu, anh có thể trông được.”
“Đương nhiên là anh trông chừng được, người thì chóng mặt người thì bị trói, còn có một người bị gãy chân, anh chỉ cần trông chừng người phụ nữ kia là được.”
Tống Phong:……?
Sao mà anh ấy nghe ra được ý tứ trong lời này chính là…… Đã vậy mà còn không trông chừng được, vậy thì chính là phế vật.
Hồ Lê nghe Dung Yên nói như vậy, cảm thấy mấy người này đều đã như vậy, cho dù là cô ấy cũng có thể coi chừng, vậy thì giao cho người yêu trông chừng cũng không có vấn đề gì.
“Vậy được, anh trông chừng cho kỹ, nhất định đừng để cho bọn họ trốn thoát, còn có người phụ nữ kia, thủ đoạn rất nhiều, đừng để bị lừa.”
Tống Phong: “…… Được.” Lê Lê không tin anh ấy đến mức nào vậy?
Không thể bởi vì bị lừa một lần, liền cho rằng anh ấy sẽ bị lừa thêm một lần nữa.
Xem ra, hình tượng của anh ấy trong lòng bạn gái đã nảy sinh nguy cơ tín nhiệm rồi.
Ba người Dung Yên đi về phía phòng trực ban, nửa đường đụng phải mấy người chạy ra ngoài.
Triệu Đức Vượng và Lão Từ cảm xúc lẫn lộn, “Lão Từ, anh ở phòng trực ban, tôi đi hỗ trợ xem thử.”
Phòng trực vẫn phải có người, phải có người trả lời điện thoại, hơn nữa còn phải điều hành tàu lửa.
Lão Từ gật đầu, “Được.”
Vì thế mấy người bọn họ liền đi tới phòng trực ban, còn Triệu Đức Vượng thì lại giúp Tống Phong trông chừng mấy tên buôn người.
Mười phút sau, cảnh sát đến nơi, bọn họ vừa nghe thấy Dung Yên bắt được bốn tên buôn người, còn giải cứu vài người, không khỏi cảm thấy khâm phục cô.