Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:16
Lượt xem: 86
Thật ra còn có cả nhân viên bảo vệ tìm người giúp nữa, bởi vì sau khi Dung Yên lên xe lửa, trừ bỏ mua vé bổ sung thì còn nói với nhân viên bảo vệ về việc mình hoài nghi có bọn buôn người trên xe lửa.
Đương nhiên, trọng điểm là hoài nghi, có thể giúp đỡ tìm thì tốt nhất, còn nếu không thể giúp đỡ tìm thì cũng không sao, dù sao bản thân cô cũng không thể xác định được.
Nhưng mà sau khi lên xe lửa, cô vẫn tìm một chỗ ngồi để vẽ lại chân dung của bọn buôn người đưa cho nhân viên bảo vệ, hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ mình.
Đương nhiên, vì không rút dây động rừng nên lúc nhân viên bảo vệ điều tra rất là cẩn thận.
Mỗi khi có người lên xe và xuống xe cũng nhờ tiếp viên chú ý người khả nghi.
Việc tìm người của Dung Yên có độ khó khăn rất cao, dù sao hiện tại đã là buổi tối, mỗi cái thùng xe đều quá tối tăm.
Nhưng mà cô không tìm cũng không được.
Dựa theo hiểu biết của cô thì hai giờ nữa là sẽ tới trạm xe tiếp theo, nếu như cô không tìm được người trong hai giờ này thì rất có khả năng những người đó sẽ ra trạm ở trạm tiếp theo.
Nếu như vậy thì cực kỳ phiền toái.
Đương nhiên, cũng có một nửa khả năng là bọn buôn người không có ở trên xe lửa này.
Nhưng mà cô có một loại trực giác…… là người đang ở trên xe lửa này.
Tìm tòi từng thùng xe một là một việc không hề đơn giản, bởi vì có một số thùng xe có rất nhiều người. Có một số người mua vé xe đứng, tới khi buổi tối bọn họ liền nằm ngang dọc ở trên lối đi.
Dung Yên thật sự cảm thấy không có chỗ đặt chân.
Sao lại có nhiều người như vậy?
Có rất nhiều người, hơn nữa ánh sáng trong xe lại tối, rất nhiều lần, Dung Yên đều không biết đặt chân ở đâu, thiếu chút nữa đã dẫm lên những người đó.
Cứ tìm lung tung như thế cũng không phải cách hay, nhưng mà không tìm cũng không được.
Ít nhất phải tìm từng thùng xe trước đã, nếu không người thật sự đang ở trên xe lửa mà không tìm ra, đợi tới sau này sẽ càng khó tìm hơn.
Dù sao thời đại này có internet không phát triển, cả nước lớn như vậy, muốn tìm một người quả thực là khó như lên trời.
Cả một cái xe lửa này có 18 cái thùng xe, 10 cái thùng xe phía trước đã được cô tìm qua, từ lúc mới lên xe cô đã nhìn rất cẩn thận, vẫn không có tung tích gì.
Cho nên tiếp theo cô cần phải tìm kiếm 8 thùng xe còn lại.
Quan trọng nhất chính là thời gian cấp bách.
Đáng tiếc chính là khi cô điều tra xong mấy cái thùng xe cuối cùng thì vẫn không tìm được người, điều này làm cho cô phải nhíu mày…… Chẳng lẽ thật sự không có ở trên xe lửa này?
Nghĩ đến đây, cô chuẩn bị tìm lại từ đầu, dù sao hiện tại đang là buổi tối nên có rất nhiều người nằm bò ra ngủ.
Gặp được nhân viên bảo vệ trong một thùng xe, ánh mắt hai người nhìn nhau, sau đó liền đi tới chỗ nối tiếp của hai thùng xe.
“Đồng chí Dung, cô có phát hiện gì không?”
Dung Yên lắc đầu, “Không có.”
Nhân viên bảo vệ muốn nói là có phải không có ở trên chuyến xe lửa này hay không? Nhưng mà cuối cùng anh ấy cũng không nói ra, mà nhắc nhở một chuyện khác, “Còn nửa giờ nữa là sẽ tới trạm tiếp theo đấy”
Dung Yên gật đầu, “Tôi biết rồi, mong anh nhờ các tiếp viên chú ý người xuống xe, nếu phát hiện người khả nghi thì nhất định phải giúp tôi cản trở”
Nhân viên bảo vệ lập tức nói: “Điều này là đương nhiên”
“Vậy được, tôi đi trước đây” Cô cần phải nhanh chóng đi tìm lại một lượt xem có để sót chỗ nào không……
****
“Hai người cũng xuống trạm này sao?” Hồ Lê có chút tò mò hỏi.
“Đúng vậy, hai người cũng vậy à?” Trong mắt người phụ nữ kia hiện lên một tia sáng, tầm mắt của bà ta còn dừng ở trên khuôn mặt thanh tú của Hồ Lê.
Trong lòng có một ý tưởng.
Dù sao người làm nghề này của bọn họ không phải là mong bắt được càng nhiều cô gái trẻ càng tốt sao? Chỉ cần không quá xấu là được.
“Vậy thì thật trùng hợp, hay là lát nữa chúng ta đi cùng nhau?” Cô gái trẻ tuổi kia căn bản không biết thế gian hiểm ác.
.....
Không bao lâu sau, xe lửa đến trạm.
Bốn người cùng nhau chen xuống xe.
Còn Dung Yên tìm kiếm ở trên xe lửa không có kết quả, cô cũng đang đứng ở vị trí ra vào của một cái thùng xe.
Vốn dĩ cô không hề chú ý tới mấy người này, chủ yếu là đèn trên xe tối tới mức ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ lắm.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy mọi người xuống xe hết liền thất vọng chuẩn bị lên xe thì đột nhiên dẫm phải cái gì đó, cô theo bản năng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-181.html.]
Là một chiếc giày vải.
Vốn dĩ cô không thèm để ý, nhưng mà chiếc giày này mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc.
Cô vội vàng nhặt chiếc giày vải kia lên, nhìn kỹ…… Mắt đen co chặt, đây không phải là chiếc giày vải mà mẹ cô làm cho Tần Mai sao?
Phía trên thêu một đóa hoa nhỏ, lúc ấy Tần Mai nhận được giày còn cực kỳ vui vẻ.
Lúc này bị rơi xuống mặt đất, chứng tỏ Tần Mai thật sự bị người mang xuống từ cái trạm này.
Cô trực tiếp dùng tay bắt lấy tiếp viên đang muốn đi lên xe, “Đồng chí, đây là giày mà em tôi đánh rơi, con bé bị người ta mang đi từ cửa này, phiền toái anh lên xe nói với nhân viên bảo vệ một tiếng, tôi sẽ đuổi theo người”
Sau khi Dung Yên nói xong liền không hề lãng phí thời gian, trực tiếp chạy về phía cổng ra.
Thật ra không có quá nhiều người xuống trạm xe này cho nên khi Dung Yên ra trạm nhìn khắp nơi, liền thấy được một cái xe rất bắt mắt.
Có bốn người đang chuẩn bị lên một chiếc máy kéo bị rất nhiều miếng vải đen che lại phía sau.
Dung Yên tinh mắt, còn nhìn thấy trong số bọn họ có người ôm theo một người khác, cô có một loại trực giác, người đang bị ôm kia chính là Tần Mai.
Không tốn quá nhiều thời gian tự hỏi, cô vội vàng đuổi theo, “Đồng chí, chờ một chút, mấy người làm rơi đồ này”
Người đàn ông họ Tiền đang ôm Tần Mai, lúc Dung Yên cất tiếng gọi thì ông ta đã giao Tần Mai cho người trên xe.
Người phụ nữ đi cùng ông ta thì thúc giục Hồ Lê lên xe.
Tống Phong là bạn trai của Hồ Lê, sau khi đỡ bạn gái lên xe thì anh ta cũng chuẩn bị lên xen, lúc này nghe được tiếng hét của Dung Yên nên theo bản năng nhìn thoáng qua, thấy cách đó không xa có một cô gái hét to.
Vì thế liền nói với người đàn ông họ Tiền: “Tiền đại ca, hình như có một cô gái đang gọi anh đấy”
Người đàn ông họ Tiền nghe được lời này, ông ta quay đầu nhìn lại, tuy rằng là đêm tối, nhưng mà ở trạm xe lửa vẫn có chút ánh đèn, hơn nữa ánh trăng cũng rất sáng nên ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Dung Yên.
“Nhìn cô gái này có vẻ quen thuộc”
Chị dâu Tiền nghe được lời ông ta nói thì cũng nhìn qua, trí nhớ của bà ta khá tốt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Dung Yên liền hơi thay đổi sắc mặt.
“Không tốt, là cô ta, đã đuổi tới nơi rồi, chúng ta mau lên xe đi”
Người đàn ông kia nghe được lời của người phụ nữ nói, ông ta lại nhìn thoáng qua Dung Yên, không phải chính là cô gái ở trong ảnh chụp à?
Đã đuổi tới rồi?
Ông ta đỡ người phụ nữ kia lên xe, mà chính ông ta cũng nhanh chóng nhảy lên xe, sau đó hô to một câu với người lái xe “Lái xe đi”
Vốn dĩ máy kéo vẫn đang khởi động, lúc này nghe được tiếng hét liền lập tức phóng về phía trước.
Hồ Lê trên xe vừa định nói bạn trai của mình vẫn chưa đi lên, kết quả sau cổ đau xót, cả người mềm mại ngã xuống.
Còn Tống Phong đứng ở tại chỗ nhìn máy kéo lái đi mà trợn tròn mắt…… Sao anh ta vẫn chưa lên xe mà xe đã chạy rồi?
Chờ anh ta hoàn hồn mới nhận ra sự không thích hợp, bạn gái của anh ta vẫn còn ở trên máy kéo đấy.
Vội vàng chạy theo xe, “Dừng lại, mau dừng lại…… Hồ Lê……”
Nhìn máy kéo càng ngày càng cách xa, sắc mặt anh ta trắng bệch, nếu như anh ta làm mất bạn gái thì dù có c.h.ế.t một vạn lần cũng không đủ để đền tội.
Tốc độ chạy của Dung Yên nhanh hơn anh ta, không bao lâu đã lướt qua anh ta.
Tống Phong nhìn thấy liền cắn răng tăng tốc.
Sau khi Dung Yên bắt lấy phía sau của máy kéo liền thấy may mắn vì đây là máy kéo…… Nếu như là ô tô thì chắc chắn cô sẽ không đuổi kịp.
“Cô ta đuổi theo rồi, mau đá cô ta xuống” Giọng nói bén nhọn của người phụ nữ kia lộ ra sự ác độc.
Người đàn ông kia nghe vậy liền đi tới đạp một chân xuống …… Trên tay Dung Yên truyền tới cơn đau nhói làm cho cả khuôn mặt cô đều vặn vẹo.
Khi cú đạp thứ hai giáng xuống thì Dung Yên liền trực tiếp thay đổi vị trí.
Cô sử dụng lực chuẩn bị nhảy người lên trên xe.
Người đàn ông kia thấy cú đá thứ hai không thành công liền chuẩn bị đá cú thứ ba, một người đàn ông khác trên xe vội vàng mở miệng, “Đừng đá cô ta, cô gái này có bộ dáng không tồi, nếu đã đưa tới cửa rồi thì mang luôn cả cô ta đi”
Đôi mắt của hai người còn lại sáng ngời, đúng vậy, vốn dĩ cô gái này cũng là mục tiêu của bọn họ, chẳng qua cô gái này không dễ bắt nên bọn họ mới từ bỏ.
Lúc này đưa tới cửa, không khác gì tự tay đưa tiền cho bọn họ mà!
Người đàn ông kia nghĩ như thế liền muốn nhấc Dung Yên lên xe.