Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 174

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:05
Lượt xem: 111

Có một chút đấu tranh trong mắt anh.

Cuối cùng, Tần Dã bước tới trước và nói: “Thiết Trụ, cậu biết vợ tôi phải không? Nếu cậu bằng lòng, tôi gọi cô ấy đến khám cho cậu, nếu cậu bằng lòng thì chỉ cần gật đầu.”

Ai lại muốn c.h.ế.t nếu mình có thể sống? Sau khi nghe thấy lời nói của Tần Dã, Thiết Trụ có ý thức liền nhớ tới y thuật lần trước của chị dâu, mặc dù trước đó anh ấy chưa bao giờ tin tưởng.

Nhưng vào lúc này, dù sao thì anh ấy cũng sắp chết, khát vọng sống sót mãnh liệt khiến anh ấy gật đầu.

Trong lúc những người còn lại không hiểu rõ tình huống, Tần Dã nhìn thấy Thiết Trụ gật đầu, vội vàng nói: “Vậy cậu phải kiên trì, tôi lập tức dẫn cô ấy tới đây.”

Nói xong những lời này, không quan tâm những người khác nghĩ gì, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bác sĩ cũng đang ở trong phòng cấp cứu, ông ấy đương nhiên không hiểu cậu thanh niên vừa nãy có ý gì.

Ông ấy nhìn nhà họ Thiết và nói: “Tốt nhất là mọi người đưa cậu ấy về đi! Cậu ấy nhiều nhất có thể chịu được đến buổi chiều, mọi người về nhà vẫn tốt hơn.”

Nhà họ Thiết vô cùng đau buồn.

Vợ và mẹ Thiết Trụ một lần nữa khóc ngất.

Thiết Ngưu, người có thể đưa ra quyết định, chỉ đành phải đưa anh cả về nhà.

Tốt xấu gì cũng để anh cả c.h.ế.t ở nhà.

“Anh cả, bây giờ chúng ta về nhà thôi… Thiết Lâm, em đỡ đầu anh ấy, chúng ta đặt anh cả lên ván cửa.”

Phản ứng của Thiết Trụ có chút kịch liệt, anh ấy không thể cử động hay nói chuyện, kết quả của sự kích động này chính là m.á.u càng chảy ra nhiều hơn, ngay sau đó thì hôn mê.

Thiết Lâm nhìn thấy anh cả ngất đi như vậy, cậu ấy cũng không dám lãng phí thời gian, một người nâng đầu, một người nâng chân lên, sau đó đặt Thiết Trụ lên trên ván cửa.

May mắn lúc này bà Thiết và vợ Thiết Trụ đã được y tá ấn nhân trung, tỉnh lại rồi.

Cả nhà bọn họ vô cùng đau lòng mà đưa người về nhà...

Bên này, Tần Dã chạy về cửa nhà mình với tốc độ cực nhanh.

Anh đập cửa: “Vợ, mở cửa đi…”

Dung Yên đang đọc sách trong nhà nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, cô cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Tần Dã, cô lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Mở cửa ra, cô nhìn thấy Tần Dã đổ mồ hôi đầm đìa: “Anh sao vậy?”

Hơn nữa, xe đẩy nhỏ cũng không thấy đâu nữa.

Chẳng lẽ lúc anh đến chợ đen bán heo rừng, bị người khác đuổi bắt sao?

Nhưng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy chuyện này không thể nào.

Không nói đến chuyện Tần Dã rất thận trọng, hình như bây giờ người ta cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện buôn bán này, sẽ không truy bắt mà nhỉ?

“Vợ, Thiết Trụ bị đánh sắp c.h.ế.t rồi, bác sĩ nói rằng một cái xương sườn của cậu ấy bị gãy và đ.â.m vào phổi, xuất huyết trong rất nặng, phải đưa về nhà đợi chết, em có cách nào không?

Dung Yên nghe thấy lời này thì không khỏi kinh ngạc.

Cô lập tức cau mày nói: “Nếu thật sự như vậy thì phải phẫu thuật mới được, nhưng điều kiện vệ sinh ở trung tâm y tế bên này chắc chắn không tốt.”

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Tần Dã, “Anh muốn em cứu cậu ấy?”

Nếu cần phải phẫu thuật, bắt buộc phải làm Thiết Trụ hôn mê rồi đưa vào trong không gian, có thể sử dụng phòng y tế trong biệt thự, nhưng thời gian nhiều nhất chỉ có hai giờ.

Cô sợ không có đủ thời gian.

Còn một vấn đề nữa, cô không thực sự muốn đưa người khác vào trong không gian.

Cho đến bây giờ, không gian và siêu thị không gian còn khá bí ẩn, cô vẫn chưa hiểu rõ hết!

Tần Dã vừa nghe được câu hỏi của vợ, liền nói: “Hãy đặt sự an toàn và mong muốn của em lên hàng đầu, không ai quan trọng bằng em.”

Trên đời này, trong lòng anh, không có người nào quan trọng hơn vợ... Cô là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Anh thà chịu sự cắn rứt của lương tâm, cũng không muốn vợ mình xảy ra chuyện gì.

Dung Yên nghe thấy lời nói của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cô cũng rất thích chồng mình nói những lời “Không ai quan trọng bằng em” với mình.

“Thế này đi! Em đi với anh sang đó xem thử tình huống rồi tính tiếp”

Nếu thật sự có thể cứu, vẫn là cứu cậu ấy đi! Thiết Trụ cũng xem như là một trong số ít bạn bè của Tần Dã.

“Được.” Tần Dã gật đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi. Anh dắt xe ra đi, em đi chuẩn bị một số thứ.”

Thật ra cô cũng không cần phải chuẩn bị, nhưng có một số thứ phải được lấy ra trước, nếu không sau khi đến đó, cô cũng không thể lấy những thứ đó ra khỏi không gian trước mặt mọi người được.

“Được.” Tần Dã đáp lại, sau đó vào nhà lấy xe đạp.

Dung Yên trở về phòng, đồ đạc của cô đều được đặt trong không gian, cô chỉ cần một cái túi để che đậy là được.

Khi cô xách túi đi ra ngoài, Tần Dã đã dắt xe đạp và đợi cô ở bên ngoài.

Dung Yên nói với anh: “Được rồi, đi thôi!”

Tần Dã bảo cô ngồi lên trước, sau đó khi cô ngồi vững rồi, anh mới đạp xe đi.

Ban đầu anh định đi đường khác, nhưng sau đó anh nghĩ đến điều gì đó, anh dứt khoát đi về phía đường lớn.

Quả nhiên, khi mới đi được nửa đường đến trung tâm y tế, anh đã nhìn thấy hai anh em Thiết Ngưu và Thiết Lâm đang khiêng Thiết Trụ, người đang nằm trên ván cửa.

Tim anh lỡ một nhịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-174.html.]

Vội vàng đạp xe đến dừng lại, cản đường đi của bọn họ.

“Anh Tần...” Thiết Ngưu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Dã chặn đường.

Tần Dã cau mày: “Không phải tôi đã nói hãy đợi ở trung tâm y tế sao? Sao lại khiêng về rồi?”

“Anh cả hình như sắp c.h.ế.t rồi, bác sĩ bảo chúng tôi đưa anh ấy về nhà...” Giọng nói của Thiết Ngưu tràn ngập nỗi buồn vô tận.

Trong gia đình bọn họ, anh cả là trụ cột của gia đình, nếu không có anh cả, gia đình bọn họ sẽ sụp đổ.

“Khoan đi đã…” Tần Dã quay đầu lại thì thấy vợ anh đã nhảy xuống khỏi ghế sau.

Dung Yên không đợi anh lên tiếng, lập tức đi đến chỗ Thiết Trụ đang nằm.

Cô đưa tay bắt mạch...

Điều này khiến nhà họ Thiết vô cùng ngạc nhiên.

Cô ấy, cô ấy đang làm gì vậy?

Vợ của Thiết Trụ chưa từng gặp Dung Yên, cho nên khi nhìn thấy cô nắm tay chồng cô ấy, m.á.u trong người dâng trào, cô ấy không thể tin nổi... Chẳng lẽ người phụ nữ này có quan hệ gì với chồng cô ấy sao?

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy như bị sét đánh, hai mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy dữ dội.

“…Cô, sao cô lại nắm tay chồng tôi?”

Điều đáng buồn nhất của đời người… Không những người chồng cô ấy vừa mới kết hôn chưa được bao lâu sắp c.h.ế.t rồi, anh ấy còn qua lại không rõ ràng với người phụ nữ khác.

Những người khác trong nhà họ Thiết cũng nhìn cô gái xinh đẹp này với vẻ kinh ngạc.

Dung Yên không có thời gian để ý đến cô ấy, lúc này cô đang cẩn thận nghe nhịp tim của Thiết Trụ...

Cũng may Tần Dã giải thích kịp thời: “Chị dâu, đây là vợ tôi, cô ấy biết một ít y thuật, để cô ấy khám cho Thiết Trụ trước đã.”

Vợ của Thiết Trụ vốn đang nghẹn một ngụm khí trong phổi, lúc này nghe thấy lời nói của Tần Dã, ngụm khí kia lập tức tiêu tán.

“Cô ấy, cô ấy là vợ anh à?”

“Ừ.” Tần Dã gật đầu.

Những người khác trong nhà Thiết đều chú ý đến lời nói của Tần Dã, vợ anh biết y thuật.

Nhìn hai người có vẻ nghiêm túc… Bọn họ cũng không biết phải nói gì nữa.

Dù sao thì lúc nãy bác sĩ đã nói bọn họ đưa Thiết Trụ về nhà chuẩn bị hậu sự rồi.

Dung Yên thu hồi tay, nhìn nhà họ Thiết: “Mọi người muốn cứu cậu ấy không? Nếu muốn cứu, bây giờ đưa cậu ấy đến... nhà tôi.”

Nhà họ Thiết:……

Bọn họ có nghe nhầm không?

Người đầu tiên phản ứng là vợ của Thiết Trụ, cô ấy vô cùng kích động:

“Em gái, em nói thật à? Còn có thể cứu được chồng tôi sao?”

Dung Yên nhìn cô ấy: “Cơ hội sống sót chỉ có một phần mười, nếu mọi người muốn cứu, bây giờ đừng nói nhiều nữa, theo chúng tôi về nhà đi.”

Tần Dã cũng nhanh chóng nói một câu: “Vợ tôi nói chỉ có một phần hy vọng thôi, không đảm bảo nhất định có thể cứu được.”

Thiết Ngưu nghiến răng nghiến lợi nói: “Một phần cũng được, anh Tần, chúng tôi đồng ý.”

Những người khác trong nhà họ Thiết đương nhiên đều không phản đối, người này sắp c.h.ế.t rồi, có một phần cơ hội cứu được, họ đương nhiên chọn cứu anh ấy.

“Vậy thì đừng lãng phí thời gian, bây giờ đi thôi.” Dung Yên đi đến bên cạnh Tần Dã, “Anh đi cùng bọn họ, em đạp xe về trước chuẩn bị trước đã, cố gắng về nhanh nhất nhé.”

“Được.” Tần Dã lập tức đưa xe đạp cho cô.

Dung Yên lập tức đạp xe về nhà.

Tần Dã lại giúp bọn họ nâng ván cửa lên….

Sau khi Dung Yên trở về, cô chạy thẳng đến phòng cất giữ thức ăn, cô cất những lương thực lúc trước lấy ra ngoài vào lại trong không gian.

Sau đó cô để hai cái ghế dài, bố trí mọi thứ đơn giản.

Đồng thời rắc nước khử trùng khắp nhà.

Cô vừa mới chuẩn bị xong, thì nghe thấy Tần Dã và những người khác đã về rồi.

Cô lập tức bước ra khỏi phòng, nói với bọn họ: “Mọi người khiêng cậu ấy vào đây.”

Tần Dã lập tức khiêng qua đó, sau đó đặt ván cửa lên ghế dài.

“Tần Dã, anh dẫn bọn họ ra ngoài đi, ngoài ra, anh canh cửa, không có sự cho phép của em, không ai được phép vào.”

“Được.” Tần Dã gật đầu.

“Em gái, em nhất định phải cứu chồng tôi...” Vợ Thiết Trụ gần như quỳ xuống, nhưng Dung Yên đã kịp thời đỡ cô

“Nếu cô muốn cứu chồng mình, bây giờ ra ngoài đi, hơn nữa, thời gian phẫu thuật rất dài, mọi người không được vào trong, sau này, cũng không được nói chuyện tôi cứu Thiết Trụ ra ngoài, nếu như có thể làm được thì tôi sẽ phẫu thuật, nếu như không thể làm được, tôi cũng có thể bảo đảm cậu ấy c.h.ế.t mà không đau đớn.”

“…Có thể, có thể…” Người nhà họ Thiết vội vàng gật đầu.

Tần Dã đuổi người ra ngoài.

Trước khi đóng cửa, anh nói với Dung Yên: “Vợ, em yên tâm, anh sẽ không cho bất cứ ai vào trong.”

Nói xong lời này, anh liền đóng cửa lại.

Loading...