Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:04
Lượt xem: 105
Tần Dã đến căn nhà nhỏ của Thiết Trụ rất nhanh, lúc này, trong ngoài đều có rất nhiều người vây xem, không ai dám động đậy.
Bởi vì Thiết Trụ nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Về phần người nhà của Thiết Trụ, mẹ anh ấy đang quỳ rạp xuống đất, khóc lóc than thở…
Tần Dã dang tay ra, đẩy đám đông sang một bên và chen vào bên trong.
Khi nhìn thấy Thiết Trụ không động đậy, mặt anh tối sầm lại.
“Thiết Trụ…”
Người đang nằm trên mặt đất, sao có thể trả lời anh chứ?
Khi mẹ của Thiết Trụ nhìn thấy Tần Dã tới, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, “Tần Dã, xin hãy cứu Thiết Trụ của tôi... Thằng bé đã bị đám người ngày hôm đó đánh thành như thế này…”
Đứa con trai lớn giỏi giang này, nếu như cứ bị đánh c.h.ế.t như vậy thì cả nhà bọn họ phải sống thế nào đây?
“Đưa cậu ấy đến trung tâm y tế trước đã.” Tần Dã nói thẳng. “Thương thế của Thiết Trụ rất nặng, chúng ta cần tìm một chiếc xe đẩy.”
Lúc này, anh mới nhớ ra chiếc xe đẩy mà anh vứt trên đường, có lẽ đã bị ai đó lấy mất rồi.
Mẹ Thiết Trụ hoang mang hoảng sợ nãy giờ, lúc này nghe Tần Dã nói như vậy, bà ấy vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy....”
Ngay lập tức, Tần Dã trở thành chỗ dựa của bà ấy.
Tần Dã nhìn mọi người đang đứng xem: “Có nhà ai có xe đẩy không? Nếu như không có thì cho mượn một tấm ván cửa cũng được, mọi người giúp chúng tôi với, cùng đưa Thiết Trụ đến trung tâm y tế.”
Vẫn có người sẵn lòng giúp đỡ, nhóm người lúc nãy thực sự rất hung hăng ác độc, bọn họ đều là người bình thường, không dám dây dưa với bọn chúng.
Bây giờ bọn xấu đã đi rồi... Chuyện liên quan đến mạng người, bọn họ vẫn sẵn lòng giúp đỡ một tay.
“Không có xe đẩy, nhưng có tấm ván cửa, tôi đi lấy.” Có người dẫn đầu nói một câu rồi chen ra ngoài.
Có lẽ nhà anh ấy cũng gần đây, cho nên trở lại rất nhanh.
“Đặt tấm ván cửa xuống đất, một người đến giúp tôi khiêng cậu ấy nằm lên trên.” Tần Dã vừa nói lời này, liền có hai ba người bước lên.
Dưới sự chỉ huy của Tần Dã, mấy người bọn họ vô cùng cẩn thận khiêng Thiết Trụ đặt lên tấm ván cửa.
Bọn họ cũng không lãng phí thời gian, lập tức khiêng tấm ván cửa lên rồi bước ra ngoài.
Đều là những thanh niên trẻ tuổi cường tráng, sức lực rất dồi dào, đương nhiên có thể khiêng vững vàng.
Khi mẹ Thiết Trụ nhìn thấy bọn họ khiêng con trai bà ấy đi, bà ấy nhanh chóng đứng dậy, loạng choạng đi theo họ...
Bọn họ nhanh chóng đến trung tâm y tế.
“Bác sĩ, xin hãy giúp...cứu con trai tôi nhanh lên…”
Khi bác sĩ nhìn thấy Thiết Trụ đầy máu, anh ấy vô cùng kinh ngạc: “Mau đi theo tôi.”
Mấy người Tần Dã khiêng Thiết Trụ đi theo anh ấy, đi thẳng vào phòng cấp cứu.
“Mau đặt người lên chỗ này.”
Bác sĩ vừa nói xong, mấy người còn lại cẩn thận đặt Thiết Trụ lên giường bệnh.
“Bác sĩ, cậu phải cứu con trai tôi...” Mẹ Thiết Trụ khóc lóc thảm thiết.
“Thím ra ngoài trước đi, tôi xem thử.”
Có một cô y tá bước vào, kéo mẹ Thiết Trụ đi ra ngoài.
Tần Dã và những người khác cũng bị đuổi ra ngoài.
Cánh cửa phòng cấp cứu lập tức đóng lại.
“Ôi, ông trời ơi, ông phải phù hộ cho Thiết Trụ nhà tôi không có chuyện gì…” Mẹ của Thiết Trụ không cầm được nước mắt.
Tần Dã không phải là loại người có thể an ủi người khác, may mắn thay trong trung tâm y tế còn có y tá khác, cô ấy bước tới nói: “Thím ơi, thím đừng hét nữa, thím cứ hét như vậy sẽ ảnh hưởng đến các bác sĩ bên trong...”
Y tá vừa mới nói ra những lời này, mẹ Thiết Trụ sợ đến nỗi lập tức im miệng.
Không đến mấy phút, vợ của Thiết Trụ và ba người em của Thiết Trụ mà cô ấy đi gọi cũng đến rồi.
“Mẹ, anh cả thế nào rồi” Người đặt câu hỏi là Thiết Ngưu.
Bà ấy chưa kịp trả lời thì cửa đã mở, bác sĩ bước ra: “Ai là người nhà bệnh nhân?”
Cả nhà Thiết Trụ đều vội vàng bước đến: “Là chúng tôi…”
Bác sĩ nhìn bọn họ một cái: “Vết thương của bệnh nhân quá mức nghiêm trọng, xuất huyết trong, trung tâm y tế của chúng tôi không thể cứu được. Hay là mọi người đưa cậu ấy lên bệnh viện trên huyện đi! Nếu như đến kịp, có lẽ vẫn cứu được…. Hoặc là, mọi người trực tiếp đưa về nhà….”
Vậy thì chỉ có thể chờ chết.
Vợ của Thiết Trụ và mẹ của Thiết Trụ nghe thấy lời của bác sĩ, lập tức ngất xỉu
“Chị dâu...”
“Mẹ…“
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Bác sĩ nhanh chóng bước tới, lần lượt nhấn vào nhân trung của bọn họ.
Mẹ và vợ của Thiết Trụ bị nhấn tỉnh lại.
Bác sĩ nói với họ: “Hai người khoan ngất xỉu đã, vẫn nên quyết định sớm chút đi!”
Cái này biết quyết định thế nào?
Mẹ và vợ Thiết Trụ không phải là người quyết đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-173.html.]
Nhất là lúc này thì bọn họ càng bối rối đến mức không thể quyết định được.
Cả hai đều nhìn Thiết Ngưu, lão nhị của nhà họ Thiết.
“Phải làm sao đây?”
Thiết Ngưu cũng vô cùng hoang mang, nếu như đưa về nhà, vậy thì đồng nghĩa với chờ chết.
Bây giờ sao anh ấy dám đưa ra quyết định lớn như vậy, anh cả của anh ấy mới kết hôn chưa bao lâu, thậm chí còn chưa sinh con, nếu c.h.ế.t rồi, ngay cả huyết mạch cũng chưa để lại.
Trong lúc Thiết Ngưu đang ngơ ngác, nhìn thấy Tần Dã ở bên cạnh, hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi:
“Anh Tần, anh thân với anh cả của em nhất, anh nói xem, nhà em nên làm như thế nào?”
Tần Dã:……
Chuyện này còn cần phải hỏi anh sao?
Nếu là người khác, anh chắc chắn sẽ không thèm để ý, nhưng mấy năm này, Thiết Trụ đã giúp đỡ anh rất nhiều, đương nhiên anh cũng không muốn Thiết Trụ c.h.ế.t như vậy.
Không im lặng, anh quay lại nhìn bác sĩ, “Nếu bây giờ Thiết Trụ được đưa đến bệnh viện trên huyện, có bao nhiêu hy vọng sống sót?”
“Có vẻ như chiếc xương sườn bị gãy đã đ.â.m vào phổi của cậu ấy rồi, giờ cậu ấy đang bị xuất huyết bên trong, cần phải phẫu thuật… Còn phải xem bác sĩ bên đó có thể phẫu thuật hay không.”
“Tuy nhiên, cơ hội sống sót chắc là rất nhỏ… Còn một vấn đệ khác, từ thị trấn này đến huyện phải mất ít nhất hai giờ đi ô tô, hơn nữa đường đi xóc nảy gập ghềnh, cậu ấy có thể chịu đựng đến khi đến bệnh viện trên huyện không... Rất có thể cậu ấy sẽ c.h.ế.t trên đường vì chịu không nổi.”
Bác sĩ nhìn bọn họ rồi nói: “Có lẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện huyện cũng vô dụng, dù sao thì vết thương thật sự quá nặng rồi, tôi chỉ nói thế thôi, mọi người nhanh chóng quyết định đi.”
Trung tâm y tế của họ rất nghèo, không có xe gì, người bị thương muốn đưa đến bệnh viện huyện, thì phải tự tìm xe.
Thiết Ngưu nóng vội hỏi: “Ý ông là... chỉ có một phần hy vọng sống sót?”
Bác sĩ nhìn cậu ấy, sau đó gật đầu, “Đúng là như vậy.” Thật ra bác sĩ còn cho rằng bệnh viện huyện chưa chắc có thể cứu được.
Có lẽ là vất vả vô ích một phen, nhưng con người sống trên đời này, nếu như có một cơ hội sống sót, vậy thì vẫn phải cố gắng.
Vợ và mẹ của Thiết Trụ đã khóc đến mức gần như ngất đi lần nữa.
Thiết Ngưu thực sự không biết phải làm như thế nào, cậu ấy lại hỏi Tần Dã: “Anh Tần, có đưa anh em đi không?”
“Nếu như có một phần hy vọng, vậy thì vẫn phải đưa cậu ấy đi, thế thì cho dù sau này có như thế nào, trong lòng mọi người cũng sẽ không có hối tiếc.”
Tần Dã đã nói như vậy.
Mẹ của Thiết Trụ khóc và nói: “Nhưng, nhưng nếu như thằng bé mất ở bên ngoài, vậy thì không thể về lại thị trấn nữa, tôi không muốn Thiết Trụ trở thành hồn ma không có nơi trở về.”
Chỗ bọn họ có một luật bất thành văn, đó cũng là luật lệ được tổ tiên bọn họ để lại.
Nếu một người c.h.ế.t ở bên ngoài, vậy thì không được phép đưa về.
Đến lúc đó, nếu như Thiết Trụ c.h.ế.t trong bệnh viện huyện, lại không thể đưa về, Thiết Trụ của bà ấy sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, bà ấy càng khóc thảm thiết hơn, gần như thở không nổi nữa.
Người nhà họ Thiết cũng đã nghĩ đến chuyện này, nếu như Thiết Trụ thật sự c.h.ế.t ở bên ngoài, không thể trở về, vậy thì cũng không được.
Người trong trấn sẽ không bao giờ cho phép người c.h.ế.t vào trấn, người trong tộc cũng sẽ không đồng ý.
Thiết Ngưu cau mày thật chặt: “Mẹ, chúng ta đưa anh cả về nhà nhé?”
Nhưng vợ Thiết Trụ chỉ biết khóc, cô ấy thực sự rất buồn, cô ấy đã tính toán mọi chuyện, mới lấy chồng được bao lâu chứ? Chồng cô ấy sắp đi rồi, sau này cô ấy sẽ sống như thế nào?
Hơn nữa, cô ấy vẫn chưa có con.
Bác sĩ lúc này cũng nghĩ đến điểm này, chuyện này, ông ấy thật sự không có khả năng đưa ra quyết định thay bọn họ.
Suy cho cùng, trong suy nghĩ của những người này thì khi c.h.ế.t đi, họ phải được chôn cất ở quê hương.
Đúng lúc này, Thiết Lâm, lão tam của nhà họ Thiết, người đã im lặng bấy lâu nay, đột nhiên nói: “Mẹ ơi, chúng ta hãy đưa anh cả đến bệnh viện huyện đi! Lỡ như có hy vọng chữa khỏi cho anh cả của con thì sao?”
“Nhưng, lỡ như Thiết Trụ c.h.ế.t trên đường thì sao? Anh cả của con không thể c.h.ế.t ở bên ngoài được.” Mẹ Thiết Trụ phản đối dữ dội, bây giờ bà ấy kiên quyết không đồng ý.
Nếu anh ấy có thể sống sót thì bà Thiết nhất định sẽ đồng ý, còn không thì bà ấy không thể để con trai lớn của mình trở thành một hồn ma cô độc được.
Trong một thời gian ngắn, nhà họ Thiết không thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Cuối cùng bọn họ ngừng tranh cãi khi y tá bước ra và nói rằng bệnh nhân lại nôn ra máu.
Bác sĩ vào trước xử lý, sau đó đi ra: “Người nhà vào gặp cậu ấy đi! Bây giờ cậu ấy đã tỉnh rồi, nhưng mà, tình hình nghiêm trọng hơn rồi… Không cần phải đưa cậu ấy đến bệnh viện huyện nữa, cậu ấy không ráng được nữa đâu.”
Bác sĩ vừa nói xong, người nhà họ Thiết lập tức xông vào.
Tần Dã cũng bước vào chung với bọn họ.
“Thiết Trụ…Thiết Trụ của mẹ…”
“Chồng ơi…”
“Anh cả…”
Thiết Trụ lúc này vẫn còn có chút ý thức, anh ấy biết mình không còn cứu được nữa, mặc dù không cam tâm, nhưng anh ấy cũng biết không còn cách nào khác.
Anh ấy cố gắng mở miệng, nhưng vừa mở miệng, m.á.u không ngừng tuôn ra bên ngoài...
Khi nhà họ Thiết nhìn thấy anh ấy như vậy, bọn họ càng buồn hơn, khóc to hơn.
Tần Dã nhìn cảnh tượng này... Đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng thê thảm này của Thiết Trụ, nghĩ rằng Thiết Trụ còn trẻ như vậy, lại cứ như thế mà c.h.ế.t rồi.