Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:18:13
Lượt xem: 118
“Được.” Tần Dã thấy cô có việc quan trọng cần làm, đương nhiên anh sẽ không bước tới làm phiền.
Nhưng, hiện giờ anh cũng không rảnh rỗi đi ngủ, cũng cầm sách bắt đầu đọc.
Gần một giờ sau, họ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
Tần Dã buông sách, anh nhìn về phía vợ anh đã ngừng viết, rõ ràng cô cũng nghe thấy.
Anh bình tĩnh nói: “Hiện giờ chắc là người đã mất.”
Dung Yên gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, em vốn cho rằng chỉ có thể cầm cự được nửa giờ, không ngờ lại có thể cầm cự được lâu như vậy. Đúng rồi, người đó đi rồi, chúng ta cũng phải đến đưa tang sao?”
“Em thì không cần đi, đến lúc đó, anh sẽ đi một chút.” Tần Dã vì để tránh cho vợ hiểu lầm, lại vội vàng giải thích: “Vốn dĩ, với quan hệ này anh sẽ không đi, nhưng trước đây bà nội Tần đã từng giúp bà nội và ba anh……”
Dung Yên không để anh nói câu tiếp theo, “Cái này anh không cần phải nói, em biết, vậy đến lúc đó anh đi đi, em không đi.”
Sau đó cô đứng dậy, “Em đi tắm đây.”
Vừa rồi cô mới từ nhà đó về, còn chưa tắm rửa đấy.
“Được rồi.” Tần Dã vừa nói xong, đã nhìn thấy vợ anh biến mất tại chỗ, không khỏi giật mình sửng sốt.
Trong giây lát, trong lòng anh có một loại cảm giác khó tả.
Bởi vì anh cũng không thích cảm giác biến mất này, điều này khiến tim anh như treo lơ lửng trên không trung…… Khiến anh vô thức nghĩ tới nếu vợ anh không trở lại thì phải làm sao bây giờ?
Kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng này xuống.
Bởi vì dù anh không thích vợ đi vào không gian kia, nhưng anh sẽ không nói ra.
Cũng may rất nhanh Dung Yên đã ra, chỉ mất nửa giờ.
Lúc cô ra tới, đã thay một bộ đồ ngủ vải bông, ngay cả mái tóc đã gội của cô cũng đã được sấy khô trong biệt thự không gian.
“Anh ngồi ngẩn ngơ làm gì thế?”
Dung Yên phát hiện cả người anh ngồi thẳng tắp, tựa như có chút cứng đờ.
Không khỏi thầm nghĩ…… Người này không phải từ lúc cô bước vào không gian vẫn luôn duy trì tư thế này chứ?
Tần Dã ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ người cô sau khi được tắm gội.
Trái tim vốn đang căng thẳng lúc này được thả lỏng.
Vốn định bước tới ôm một chút, nhưng nhớ tới anh cũng chưa tắm, vì thế anh trực tiếp đứng dậy, “Vợ, anh đi tắm rửa.”
Nói xong anh đi thẳng ra ngoài, lúc đi ra ngoài, mới nhớ ra, vừa rồi anh đã quên không trả lời câu hỏi của vợ, người đã đi ra, cũng không cần thiết phải trả lời nữa.
Dung Yên cũng không thèm để ý, cô trực tiếp xốc chăn lên giường.
Giường đất ấm áp vẫn rất tốt, không cần có người ủ ấm chăn.
Tần Dã trở về cũng rất nhanh, đêm nay hai vợ chồng không làm gì, chỉ là dựa sát vào nhau, đơn thuần ngủ.
Ngày hôm sau, Tần Dã vẫn thức dậy rất sớm, nhưng mà lúc anh vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.
Vì thế anh đi tới mở cửa, khi nhìn thấy là Tần Thủ Lâm đến, anh có chút bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó anh đã nghĩ ra, ông ấy tới đây làm gì.
“Tần Dã, ba tôi đi rồi……”
Tần Dã: “Nén bi thương.”
Tần Thủ Lâm đến đây đương nhiên không chỉ để báo tang, ông ấy cố ý tới tìm Tần Dã là có việc.
“Tần Dã, chú cầu xin con một chuyện, bây giờ con có thể đi cùng chú tới đồn công an một chuyến không? Đêm qua ba chú mất, đến đồn công an nói chuyện này với anh cả chú một chút.”
“Được.” Tần Dã đã sớm đoán được mục đích ông ấy đến, vì thế cũng không từ chối.
“Vậy cảm ơn, khi nào có thể xuất phát? Bây giờ được không?”
Tần Dã gật đầu, “Được, một hồi chú đạp xe đạp, chút nữa hai chúng ta gặp nhau ở cửa thôn.”
“Được rồi.” Tần Thủ Lâm vốn định ngồi xe đạp của anh, nhưng người ta đã nói như vậy, ông ấy đành phải kêu đứa cháu cả Tần Lương Tài của ông ấy lấy xe đạp chở ông ấy đi.
Dẫn theo Tần Lương Tài càng tốt.
Tần Dã thấy ông ấy đi rồi, anh đến nhà bếp.
Mẹ Dung cũng đã nghe thấy những lời này, vì thế khi nhìn thấy Tần Dã bước vào, bà ấy trực tiếp lấy mấy cái bánh bao đã hấp xong từ trong nồi ra.
“Tiểu Tần, con ăn trước đi, cái này bỏ vào nồi cũng không tốn bao nhiêu thời gian, con ăn thoải mái một chút.”
Tần Dã đi xe đạp đến cửa thôn, đã thấy được chú cháu Tần Thủ Lâm và Tần Lương Tài.
Đương nhiên, chú cháu họ cũng nhìn thấy anh.
“Tần Dã.” Tần Lương Tài gọi anh một tiếng, sau đó vẻ mặt có chút xấu hổ, “Tần Dã xin lỗi! Hôm qua mẹ tôi nói hươu nói vượn, anh và vợ anh đừng để ý tới bà ấy.”
Trong hoàn cảnh bình thường, lúc nghe thấy câu này, có lẽ sẽ nói không sao hoặc không có gì, nhưng Tần Dã lại không như vậy.
Ánh mắt anh thản nhiên, “Nếu không phải coi trọng ông nội của anh, ngày hôm qua căn bản tôi sẽ không để vợ tôi nhảy vào chuyện sống c.h.ế.t bên đó, hôm nay, cũng là do tôi coi trọng ông nội anh, nếu không, lần này tôi cũng không đi.”
Vẻ mặt Tần Lương Tài hơi sượng, anh ấy có chút xấu hổ.
“Tần Dã, chú biết cháu là người tốt, vợ cháu càng là một người có lòng lương thiện…… Là đêm qua chị dâu cả chú có lỗi với vợ cháu, sau này, chú sẽ không để bà ấy lại đi tìm các cháu làm phiền, sẽ quản lý tốt cái miệng của bà ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-168.html.]
Hiện giờ nhà bọn họ…… Anh cả bị bắt, ông cụ đã chết, mà phòng hai của ông ấy mới là trụ cột của gia đình.
Vì thế, đêm qua, ông ấy và em trai phòng thứ ba đã hỏi ra từ miệng của đại phòng rằng ba ông ấy là bị chị dâu cả làm tức chết.
Tuy rằng rất tức giận, nhưng mà người c.h.ế.t rồi cũng không thể làm gì được, huống gì họ cũng không để chuyện này truyền ra ngoài, dù sao chuyện chọc ba chồng tức c.h.ế.t cũng không vẻ vang gì.
Sẽ liên lụy tới danh tiếng của hai phòng bọn họ…… Nhà ai cũng đều có con trai chưa cưới vợ và con gái chưa lập gia đình.
Tần Dã quay đầu nhìn ông ấy, “Vậy được rồi.”
Ba chữ này đã đủ để thể hiện thái độ của anh.
Sau đó không nhiều lời, chân vừa giẫm lên bàn đạp, anh liền lái xe đạp đi.
Tần Thủ Lâm thấy vậy, vội vàng nói với Tần Lương Tài: “Mau đi đi, chúng ta cũng đi nhanh đi.”
Chút nữa ông ấy còn muốn trở về sớm một chút, dù sao cũng còn rất nhiều chuyện phải làm.
Tần Lương Tài “Vâng” một tiếng, lập tức đạp xe đạp đi…… Đợi sau khi chú hai anh ấy ngồi lên yên sau, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo.
Tuy nhiên, một người chạy tốc độ vẫn nhanh hơn hai người, trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của Tần Dã.
Cũng may lúc anh ấy đạp xe đến trước cửa trấn, đã thấy được Tần Dã đang chờ ở đó, lúc này, cả người anh ấy thở hổn hển, trời lạnh như vậy mà trán anh ấy lại đầy mồ hôi.
Tần Lương Tài thở hổn hển hỏi: “Tần Dã, bây giờ đến đồn công an đúng không?”
Tần Dã gật đầu, sau đó leo lên xe đạp đạp đi mất.
Đợi sau khi họ tới được đồn công an, Tần Dã dẫn hai người này đi tìm đội trưởng Lục.
Đúng lúc đội trưởng Lục cũng ở đây, khi nhìn thấy bọn họ, có chút bất ngờ, “Các người tới là để tìm Tần Thủ Vọng?”
Tần Dã gật đầu, “Đúng vậy, ba Tần Thủ Vọng mất rồi, cụ thể, để họ nói với anh đi! Bên đây tôi còn có việc đi trước.”
Có thể dẫn họ tới tìm đội trưởng Lục đã là hết tình hết nghĩa. Còn muốn anh làm gì nữa?
Khi chú cháu Tần Thủ Lâm và Tần Lương Tài thấy Tần Dã đi dứt khoát như vậy thì bọn họ cũng trợn tròn mắt.
Anh đi rồi…… Bọn họ phải làm sao bây giờ?
Lập tức, họ có cảm giác chân tay luống cuống, vì bọn họ sợ tiếp xúc với đồng chí công an nhất.
Làm thế nào để mở miệng đây?
Cũng may đội trưởng Lục là người tốt, anh ấy nhìn về phía hai người họ, “Tình hình của các người là gì? Muốn gặp Tần Thủ Vọng?”
Tần Thủ Lâm kiên cường gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi có thể gặp anh ấy không? Đêm qua, ông cụ nhà tôi là ba của anh ấy mất rồi, không nhìn thấy anh cả tôi lần cuối, tuy là tôi không biết anh cả tôi phạm phải tội gì, nhưng ngày mai ba tôi phải nhập quan…… Cần phải nói cho anh cả một tiếng.”
Tần Lương Tài ở bên cạnh gật đầu theo.
Đội trưởng Lục im lặng một chút, “Được rồi, các người chờ một lát.”
Sau đó anh ấy gọi lớn với người cách đó không xa, “Tiểu Lý, cậu dẫn Tần Thủ Vọng ra, có người muốn gặp ông ấy.”
“Được.” Tiểu Lý nhanh chóng lên tiếng, sau đó cậu ấy rời khỏi.
Tần Thủ Lâm và Tần Lương Tài lo lắng không yên đợi khoảng năm phút, lúc này đội trưởng Lục mới nói với họ: “Đi thôi, bây giờ tôi mang các người tới gặp ông ấy.”
Hai chú cháu vội vàng chạy theo.
Tần Thủ Vọng vốn đang thấp thỏm không biết ai đến gặp ông ấy, không ngờ nhìn thấy em thứ hai và con trai lớn của ông ấy.
Ông ấy rất ngạc nhiên, “Thủ Lâm, Lương Tài, sao hai người lại tới?”
Ngay sau đó nghĩ tới chuyện bản thân phạm tội, ông ấy hơi không muốn nhìn thấy họ.
Vốn dĩ trong gia tộc ông ấy vẫn luôn cao cao tại thượng, hiện giờ rơi vào tình cảnh này…… Ông ấy còn mặt mũi nào để gặp người khác?
Tần Lương Tài nói thẳng: “Ba, ông nội mất trước nửa đêm hôm qua.”
Tần Thủ Vọng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ông ấy nghi ngờ tai mình nghe nhầm.
“Con, con nói ai mất?”
Tần Lương Tài khóc thành tiếng, “Ba, là ông nội mất.”
Trong mắt Tần Thủ Vọng tràn đầy sự nghi ngờ.
Sao người lại đi như vậy chứ? Ngày hôm qua trước khi ông ấy bị đưa đi, không phải vẫn còn ổn sao? Chẳng lẽ là vì chuyện của ông ấy…… Cho nên ba bị tức đến c.h.ế.t sao?
Còn không đợi ông ấy buồn phiền tự trách, đã nghe thấy giọng em trai thứ hai mang theo chút giận dữ, “Anh cả, đều là do người vợ tốt của anh, nếu không phải vì chị ấy…… Ba tôi cũng không có khả năng đi nhanh như vậy, đêm qua là ông ấy bị vợ anh chọc tức chết.”
Tần Thủ Vọng: “Cậu nói cái gì?”
Tần Thủ Lâm lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa.
Thật sự Tần Thủ Vọng không tin Hoàng Thúy Hoa sẽ làm ra chuyện bất hiếu như vậy, vì thế ông ấy quay đầu nhìn về phía con trai lớn của ông ấy.
Dù sao so với em trai thứ hai, ông ấy càng muốn nghe từ miệng con trai cả hơn.
“Lương Tài, con nói đi…… Chú hai con nói…… Có phải là sự thật không?”
Tần Lương Tài khóc lóc gật đầu, “…… Đúng vậy.”
Tần Thủ Vọng tức điên, ông ấy không ngờ vợ của ông ấy lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Nghẹn nửa ngày, ông ấy bắt đầu gào thét: “…… Ba ơi! Con bất hiếu……”