Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:18:07
Lượt xem: 125

Cán sự Lưu vừa nói ra những lời này, đại đội trưởng Tần không thể duy trì nụ cười trên mặt nữa, ông ta vô cùng kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi: “Tại sao? Tôi rốt cuộc đã phạm sai lầm gì vậy? Tốt xấu gì cũng phải có nguyên nhân chứ? Tôi bị cắt chức đại đội trưởng mà không rõ lý do, như vậy thì người trong Tần gia thôn sẽ nghĩ tôi như thế nào chứ?”

Thật ra lúc này cũng có vài người trong thôn tò mò đi đến chỗ này, bọn họ vốn chỉ muốn đến xem náo nhiệt, không ngờ lại nghe thấy một chuyện chấn động khiến mọi người há hốc mồm.

Công xã vậy mà lại không để cho Tần Thủ Vọng làm đại đội trưởng nữa.

Chuyện này rốt cục là thế nào vậy?

Cán sự Lưu nhìn Tần Thủ Vọng với ánh mắt cực kỳ phức tạp.

“Tần Thủ Vọng, ông thật đúng là hồ đồ, nếu ông không phạm sai lầm thì sao chúng tôi lại không cho ông tiếp tục làm đại đội trưởng chứ? Được rồi, ông rốt cuộc đã làm chuyện gì, đội trưởng Lục ở đây, cậu ấy sẽ nói cho ông biết.”

Khi Tần Thủ Vọng nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn về phía đội trưởng Lục của đồn cảnh sát.

Đối diện với ánh mắt của đội trưởng Lục, ông ta không thể bình tĩnh được nữa, chân ông ta đột nhiên mềm nhũn đứng không vững lắm.

Ông ấy miễn cưỡng cười: “Đội trưởng Lục, chuyện gì vậy?”

Tần Thủ Vọng không nhận ra rằng giọng nói của ông ta lúc này có chút run rẩy.

Đội trưởng Lục là ai chứ?

Mặc dù anh ấy làm cảnh sát ở thị trấn nhỏ này, nhưng xuất thân của anh ấy là trinh sát, mặc dù vẻ mặt có chút hoảng sợ bất an của Tần Thủ Vọng chỉ thoáng qua, nhưng cũng không thoát khỏi đôi mắt của anh ấy.

“Tần Thủ Vọng, ông chắc là hiểu rõ vì sao chúng tôi lại đến đây.”

Tần Thủ Vọng: “…” Không, tôi không hiểu.

Tôi không muốn hiểu chút nào.

Đội trưởng Lục biết không thể nói rõ mọi chuyện ở đây, hơn nữa còn có chút khó khăn, dù sao nếu bọn họ làm việc không thỏa đáng, vậy thì có thể sẽ xảy ra mạng người.

“Ông theo chúng tôi đến đồn cảnh sát thị trấn trước đã.”

Tần Thủ Vọng ngơ ngác, “Tôi. . .”

Ông ấy còn chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói lanh lảnh chói tai cắt ngang: “Dựa vào đâu mà chồng tôi phải đến đồn cảnh sát chứ? Ông ấy đã phạm sai lầm gì chứ?”

Người xông đến chính là Hoàng Thúy Hoa, bà ta vốn ở gần đó, cho nên đã nghe thấy hết.

Đội trưởng Lục ngẩng đầu nhìn bà ta, khẽ cau mày, đưa mắt ra hiệu với Tiểu Vương đang đứng bên cạnh.

Tiểu Vương thông minh lập tức đi đến bên cạnh Tần Thủ Vọng, nhỏ giọng thầm thì mấy câu với ông ta.

Khi Tần Thủ Vọng nghe thấy góa phụ Lý và đứa con trai bảy tuổi của cô ta, m.á.u trên mặt ông ta như bị rút cạn, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt, nỗi sợ hãi tràn ngập trong mắt.

Tiểu Vương nói xong liền trở lại vị trí cũ.

Đội trưởng Lục nhìn thấy vẻ mặt của Tần Thủ Vọng, liền nói rằng, “Tần Thủ Vọng, cùng chúng tôi về đồn cảnh sát trên thị trấn một chuyến đi.”

Tần Thủ Vọng biết chuyện này rất nghiêm trọng, nếu như ông ta la hét không chịu đi ở đây, thì mấy viên cảnh sát này nhất định sẽ nói chuyện này ra ngoài, như vậy thì. . . cho dù ông ta có trở lại, vậy thì ông ta còn có thể sống ở trong cái thôn này không?

Ông ấy thật sự không hiểu một chuyện bí mật như vậy, sao lại bị… phát hiện chứ?

Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, ông ta miễn cưỡng nói rằng: “Tôi tự biết mình trong sạch, tôi sẵn sàng hợp tác điều tra.”

Đội trưởng Lục không muốn khiến chuyện này vượt khỏi tầm kiểm soát, thấy Tần Thủ Vọng phối hợp, cho nên anh ấy bảo Tiểu Vương dẫn ông ta đi.

Tiểu Vương bước đến: “Tần Thủ Vọng, chúng ta đi thôi!”

Vẻ mặt Tần Thủ Vọng lạnh lùng, nhấc chân bước từng bước nặng nề.

“Không cho đi.” Hoàng Thúy Hoa nhìn thấy chồng bà ta thật sự bị đưa đến đồn cảnh sát, bà ta lập tức không đồng ý, trực tiếp chặn trước mặt Tần Thủ Vọng: “Không nói rõ chồng tôi phạm phải tội gì, các người không được đưa chồng tôi đi.”

Nếu như Tần Thủ Vọng từng đến đồn cảnh sát, người trong thôn sẽ nghĩ như thế nào về cả nhà bà ta chứ? Sao có thể bịt miệng được mấy người phụ nữ nhiều chuyện trong thôn?

Tần Thủ Vọng nhìn vợ ông ta, trong đầu ông ta có một suy nghĩ.

Nếu như để vợ ông ta gây chuyện ở đây, liệu kết quả có khác không?

Đội trưởng Lục nhìn hai vợ chồng, phớt lờ Hoàng Thúy Hoa: “Tần Thủ Vọng, ông thật sự muốn để vợ ông ngăn cản ở đây à?”

Tần Thủ Vọng nhìn thấy ánh mắt âm trầm kia, trong lòng cảm thấy chột dạ.

Suy nghĩ trước đó ngay lập tức bị vứt bỏ.

Chỉ sợ nếu mình nói quá chậm, đội trưởng Lục sẽ kể chuyện về góa phụ Lý trước mặt mọi người, cho nên ông ta lập tức mở miệng mắng Hoàng Thúy Hoa: “Tôi không phạm tội gì cả, tôi chỉ đi phối hợp điều tra mà thôi, đợi điều tra rõ ràng, tôi sẽ về nhà mà, bà đừng có ở đây ngăn cản làm chậm trễ chuyện này nữa.”

Dung Yên đứng trong đám đông nghe thấy lời này của ông ta, thầm chậc một tiếng, đã đến lúc này rồi còn tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt nữa, giả vờ cho ai xem vậy chứ?

Hoàng Thúy Hoa mấy năm gần đây đều khá nghe lời Tần Thủ Vọng, cho nên bây giờ nghe thấy ông ta nói như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-164.html.]

Nhất thời không biết phải làm sao: “Ông có trở về không?”

Tần Thủ Vọng hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình, “Nói nhảm, tôi không phạm tội gì, đương nhiên sẽ trở về, bà mau về nhà đi.”

Hoàng Thúy Hoa chỉ đành phải tránh đường.

Tần Thủ Vọng không muốn ở đây bị mọi người dòm ngó, cho nên nhìn đội trưởng Lưu: “Đội trưởng Lưu, chúng ta có thể đi rồi.”

Vẻ mặt này. . . Làm như thể ông ta đang đi hợp tác điều tra vậy.

Đội trưởng Lục nhìn ông ta một cái thật sâu, sau đó đưa mắt ra hiệu với Tiểu Vương.

Thế là bọn họ rời đi.

Nhưng mà, sau khi lên xe, bọn họ không lập tức rời đi, mà đợi đồng nghiệp bên kia dẫn góa phụ Lý đến đây, rời mới lái xe cùng nhau về.

Đợi đến lúc xe đi rồi, mọi người mới phản ứng lại, bọn họ thật sự có chút không hiểu.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cảnh sát lại bắt góa phụ Lý đi?”

Bà Vương trong đám đông vẫn còn ghi hận chuyện Hoàng Thúy Hoa làm chứng lần trước, cho nên sau khi nghe xong lời này, bà ta hàm hồ gào lên một câu: “Bọn họ cùng bị cảnh sát bắt đi thì còn có thể là chuyện gì nữa chứ? Nhất định là hai người bọn họ thông dâm với nhau… Cho nên mới bị bắt, nếu không thì đang yên đang lành, sao lại không bắt người khác chứ?”

Lời nói của bà ta giống như chọc vào tổ ong vò vẽ vậy.

Không đợi mọi người náo động.

Hoàng Thúy Hoa đã tức phát điên rồi, bà ta liếc nhìn một cái, lập tức nhắm vào bà Vương đang trốn trong đám đông.

Lửa giận ngập trời, bà ta lao thẳng về phía bà Vương trong đám đông.

“Bà già như bà nói bậy nói bạ cái gì vậy? Tôi xé nát cái miệng thối này của bà. . .”

Bà Vương nhìn thấy Hoàng Thúy Hoa lao về phía mình, bà ta sợ hãi đến mức vội vàng muốn trốn, nhưng không có thời gian.

Ngay sau đó, bà ta cảm thấy da đầu đau nhức, chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoàng Thúy Hoa tóm lấy đè xuống đất mà đánh.

“Tôi đánh c.h.ế.t bà già nhiều chuyện này, ai bảo bà ngày nào cũng nói bậy, con trai bà c.h.ế.t rồi, cũng muốn người khác giống như con trai bà sao?”

Hoàng Thúy Hoa nhào lên thân hình mập mạp của bà Vương, sau đó liên tục đ.ấ.m vào đầu bà ta.

Dù sao bà Vương cũng lớn tuổi hơn Hoàng Thúy Hoa, cộng thêm việc đã nhiều năm không làm việc, bà ta không có cách nào chống cự, ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có, chỉ có thể đau đớn kêu lên: “Cứu mạng, đánh c.h.ế.t người rồi. . .”

Hoàng Thúy Hoa lúc này đang tức giận phát điên, bà ta đâu chịu bỏ qua như vậy chứ, tiếp tục đánh bà Vương.

Mọi người đều c.h.ế.t lặng trước cảnh tượng này, sao nhanh như vậy đã đánh nhau rồi chứ? Chuyện này thật sự khiến bọn họ bất ngờ.

Bây giờ nên làm gì đây?

Mọi người nhìn nhau. . . Có phải bọn họ có nên bước đến kéo hai người này ra không?

Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy con dâu của hai người kia đều đứng đó không động đậy, mấy người định lên trước kéo ra đều không có ý định này nữa.

Nếu lúc trước Tần Phú Quý nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta nhất định sẽ không nói lời nào mà bước đến đánh người.

Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của Tần Phú Lâm, khoảng thời gian này anh ta vô cùng sợ hãi, phàm là mấy chuyện đánh nhau gì đó, anh ta đều không dám ra tay, bởi vì anh ta sợ bị bắt.

Dung Yên lạnh lùng nhìn trò hề kia, sau đó liền đi ra ngoài

Khi cô về được nửa đường thì nhìn thấy mẹ cô đang vội chạy đến.

Cho nên cô ngăn bà ấy lại: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?”

Mẹ Dung vội vàng hỏi: “Yên Yên, mẹ nghe nói có người bị bắt…Có đúng vậy không? Ai bị bắt thế?”

Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra bản chất con người đều giống nhau, đều thích hóng chuyện như vậy.

“Là Tần Thủ Vọng bị cảnh sát bắt đi rồi, bà Vương kia nói bậy, sau đó bị Hoàng Thúy Hoa đè xuống đánh. . . Chuyện này cũng không có gì thú vị, chúng ta vẫn nên về nhà đi, tránh gặp rắc rối.”

Mẹ Dung nghe thấy mấy lời này thì vô cùng kinh ngạc, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt bà ấy dừng lại trên khuôn mặt con gái.

Sau khi nuốt nước miếng, bà ấy lại nhìn xung quanh, phát hiện ở đây chỉ có hai người bọn họ, không có người thứ ba.

Sau đó bà ấy hạ giọng hỏi: “Yên Yên, chuyện này. . . Có phải do con làm không vậy?”

Mấy ngày trước Dung Yên từng nói, con bé sẽ khiến đại đội trưởng mất chức vụ.

Mà bây giờ đại đội trưởng xảy ra chuyện rồi, không thể nào lại trùng hợp như vậy được.

Dung Yên lắc đầu, sau đó sắc mặt không thay đổi nói một câu: “Không phải con.”

Loading...