Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:17:55
Lượt xem: 105
“Vẫn chưa.” Dung Yên nói câu này xong, cô nhìn vào món mọi người đang ăn: “Bữa trưa mọi người ăn món này à? Nhà chúng ta không thiếu đồ ăn đâu, sau này mọi người đừng tiết kiệm nữa.”
Bánh canh rau dại, hơn nữa số lượng sợi bánh canh cũng rất ít.
Mẹ Dung:……
Bà ấy đang định giải thích thì Dung Văn Minh ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Cha và mẹ con thích ăn món này.”
Dung Yên:……
Cô không tin đâu.
Nhưng mà, cô cũng không nhiều lời.
Ngược lại, Tần Dã lại cảm thấy có chút áy náy.
Anh không ngờ rằng khi mình đi vắng, cha mẹ vợ lại ăn uống đơn giản như vậy.
Tần Dã mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Nhìn vẻ mặt của anh, mẹ Dung vội vàng nói: “Cha mẹ thật sự không có tiết kiệm đâu, món bánh canh này rất ngon…Đúng rồi, hai đứa muốn ăn gì? Bây giờ mẹ sẽ đi nấu cho hai đứa ăn.”
Tần Dã nghe vậy, lập tức nói: “Mẹ, mẹ không cần phải nấu đâu, con tự mình nấu là được rồi. Trưa nay cứ để Yên Yên nếm thử tay nghề nấu ăn của con đi.”
“Đúng vậy, cứ để anh ấy nấu đi, lâu lắm rồi con không được ăn đồ ăn anh ấy nấu, bây giờ con lại muốn ăn rồi, thế này đi, buổi trưa chúng ta anh mì trứng gà nhé.”
Tần Dã vội vàng gật đầu: “Được.”
Mẹ Dung thấy hai người bọn họ đều nói như vậy, cho nên cũng không để ý nữa.
Tần Dã lập tức xoay người đi ra ngoài.
Mẹ Dung nhìn con gái đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, thật sự không biết phải nói con gái thế nào mới được.
Nếu đổi thành gia đình khác… Con bé làm như vậy chắc là không được đâu.
Nhưng mà, một người muốn đánh một người bằng lòng chịu, thôi thì cứ tùy hai đứa nó đi.
“Đúng rồi, hai đứa lên thị trấn... công việc kinh doanh nhỏ kia thế nào rồi?”
“Cũng được, không có vấn đề gì, thỉnh thoảng bán một lần.” Dung Yên nói vô cùng đơn giản.
Vậy thì buôn bán gì thế?
Lời này vừa đến bên miệng—— bà ấy lại nuốt xuống.
Dù sao thì mẹ Dung nhìn dáng vẻ của con gái, hình như không muốn nói nhiều hơn.
Hơn nữa, dù sao thì bà ấy cũng muốn hai người bọn họ tập trung vào việc học tập.
Bà ấy vô cùng quan tâm và coi trọng chuyện thi đại học năm nay của hai vợ chồng con gái.
Chỉ cần hai người đỗ đại học, vấn đề tiền bạc... không phải là vấn đề lớn, cùng lắm thì, bà ấy về thủ đô bán căn nhà hai vợ chồng bà ấy đang ở kia, tốt xấu gì cũng đáng giá một ít tiền.
Mười phút sau, Tần Dã bưng một tô mì lớn đi vào.
Sau khi đặt tô mì lên bàn, anh lại vào bếp lấy bốn cái chén.
“Cha, mẹ, con đã nấu thêm chút mì, hai người cũng ăn thêm nhé.”
Mẹ Dung vội lắc đầu từ chối.
“Không cần đâu, cha mẹ ăn no rồi, không ăn nổi nữa.”
Dung Văn Minh gật đầu, “Cha mẹ không ăn đâu, hai đứa ăn đi.”
Dù sao thì bây giờ ông ấy cũng ăn xong rồi, cho nên dứt khoát đứng dậy: “Cha ra ngoài đi dạo một lát, để tiêu cơm.”
Lúc mới đến đây, quá trình hồi phục thực sự rất chậm.
Bây giờ ông ấy có thể cảm nhận rõ ràng sức khỏe của mình đang tốt lên từng ngày, cho nên đi bộ nhiều chút cũng rất tốt.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Đồng chí Dung có nhà không?”
Tần Dã nghe ra được chủ nhân của giọng nói đó, là đại đội trưởng... Đây là đến tìm vợ anh sao?
Lúc anh định đứng dậy đi ra mở cửa.
Dung Văn Minh lập tức xua tay ngăn cản: “Con ăn đi, cha đi mở cửa là được rồi.”
Khi ông ấy mở cửa và nhìn thấy đại đội trưởng Tần...và một người đàn ông trung niên đang nhìn ông ấy với ánh mắt kích động, ông ấy có chút ngẩn người.
Đại đội trưởng Tần vội vàng nói: “Đồng chí Dung, đây là đồng chí ở trạm máy móc nông nghiệp, có mấy cái máy kéo bên đó có vấn đề, đồng chí bên trạm máy móc nông nghiệp này muốn mời ông đến đó xem thử, ông xem thử có tiện không?”
Dung Văn Minh có chút ngạc nhiên.
Ông ấy nhìn người kia.
Người đàn ông vừa thấy ông ấy ta nhìn mình, lập tức nói: “Đồng chí Dung, chú yên tâm, chỉ cần chú đồng ý đến sửa, vậy thì trạm máy móc nông nghiệp chúng tôi sẽ trả cho đồng chí mười đồng, cộng thêm hai mươi cân bột mì trắng. “
Dung Văn Minh không ngờ còn có thù lao nhiều như vậy.
Vì tiền và bột mì, ông ấy không có lý do gì để từ chối.
Đi, nhất định phải đi.
“Chờ một chút, tôi đi hỏi vợ tôi đã, vợ tôi khá lo lắng cho sức khỏe của tôi, nếu như bà ấy không cho, vậy thì chắc là tôi không đi được đâu.”
Đại đội trưởng Tần và đồng chí trạm máy móc nông nghiệp:...
Chuyện này mà còn cần hỏi vợ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-156.html.]
Hai người lập tức cảm thấy người này thật sự rất sợ vợ.
“Được thôi, đồng chí Dung, ông cứ đi hỏi đi, yên tâm, sẽ không khiến ông làm việc quá sức đâu...” Đại đội trưởng Tần đương nhiên muốn ông ấy đi.
Điều này sẽ khiến thôn bọn họ có mặt mũi!
“Đợi chút nhé.” Dung Văn Minh xoay người đi vào phòng khách.
“Cả nhà đều nghe thấy rồi phải không! Cha đến trạm máy móc nông nghiệp một chuyến, đừng lo cho sức khỏe của cha, cha có thể làm được.”
Trong lòng bà ấy không phản đối, đương nhiên là vì bọn họ trả quá nhiều tiền và bột mì.
Lúc này, Tần Dã lên tiếng: “Cha, con đi cùng cha.”
Khi Dung Văn Minh định nói không cần, Tần Dã lại vội vàng nói: “Cha, vừa hay con cũng có thể học nghề phụ với cha mà, gần đây, con cũng đang đọc sách về lĩnh vực này.”
Dung Văn Minh nghe con rể nói như vậy, không có lý do gì để từ chối: “Được, vậy con đi cùng cha đi.”
Tại sao ông ấy không nghĩ đến điều này lúc trước nhỉ?
Việc sửa chữa này dù sao cũng là một nghề nghiệp.
Cho dù thi đại học… Thì cũng không ảnh hưởng gì mà! Dù sao thì biết càng nhiều càng tốt.
Mẹ Dung cũng không có ý phản đối, bà ấy có cùng suy nghĩ với chồng bà ấy.
“Nếu như muốn đi, vậy thì cũng phải đợi Tiểu Tần ăn xong đã.”
“Chuyện này là đương nhiên, cũng không gấp một lát này đâu, Tiểu Tần, con cứ từ từ ăn đi, cha nói với bọn họ một tiếng trước.” Dung Văn Minh nói xong liền đi ra ngoài.
Đại đội trưởng Tần thấy cha Dung đi ra, vội vàng hỏi: “Đồng chí Dung, thế nào rồi?”
Dung Văn Minh mỉm cười gật đầu, “Người nhà đồng ý cho tôi đi, nhưng mà, con rể muốn đi cùng tôi, thằng bé còn đang ăn cơm, phải đợi một lát, nếu không thì thế này đi, hai người cứ về trước, lát nữa, tôi và con rể đến trạm máy móc nông nghiệp là được rồi.”
Đồng chí ở trạm máy móc nông nghiệp liền nói: “Tôi có thể đợi một lát được, tôi lái máy kéo đến đây, đợi khi hai người sửa xong rồi, tôi lại lái máy kéo chở hai người về nhà.”
Anh ta đã nói như vậy rồi, Dung Văn Minh cũng không cần thiết phải từ chối.
Ông ấy đang định nói bọn họ ngồi đợi một lát, Tần Dã ở trong nhà đã ăn vội bát mì rồi bước ra ngoài.
“Cha, có thể đi rồi.”
Dung Văn Minh nhìn anh một cái: “Được.”
Đồng chí ở trạm máy móc nông nghiệp thấy nhanh như vậy có thể đi rồi, anh ta vẫn cảm thấy rất vui, anh ta nói rằng máy kéo đang ở trong thôn.
Mấy người bọn họ liền cùng nhau đi.
Mẹ Dung nhìn thấy bọn họ đi rồi, mới lộ ra vài phần lo lắng.
“Yên Yên, sức khỏe của cha con có thể chịu đựng được chuyện này không?”
Bà ấy có chút hối hận… Đáng lẽ không nên kích động khi nghe thấy số tiền lớn, thậm chí còn không suy xét đến sức khỏe của chồng bà ấy.
Dung Yên: “Mẹ, không sao đâu, cha vẫn có thể làm được những chuyện này, hơn nữa, còn có Tần Dã mà, đến lúc đó, cha con đứng bên cạnh chỉ cho Tần Dã, sau đó cha sẽ để anh ấy sửa.”
“Tiểu Tần không biết làm phải không?”
“Mẹ không cần phải lo lắng chuyện này đâu, có một số người có đầu óc và năng lực thực hành rất mạnh, không tin, đợi hai người họ về, mẹ có thể hỏi thử xem.”
Mẹ Dung nghe thấy con gái nói như vậy, bà ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng đúng...Theo tính cách của chồng bà ấy, nếu Tiểu Tần muốn học, thì ông ấy chắc chắn sẽ cho Tiểu Tần nhiều cơ hội để thực hành hơn.
“Mẹ, con về phòng viết bài đây.” Dung Yên cảm thấy mình nên viết nhiều hơn.
Nếu như vậy, thì sẽ quen tay hơn.
Mẹ Dung lập tức xua tay nói: “Được, con về phòng đi, mấy chuyện ở đây không cần con làm.”
Tần Dã và Dung Văn Minh ngồi lên máy kéo. “Cha, cha mặc vậy có lạnh không? Hay là, con về nhà lấy áo khóa để chắn gió cho cha nhé, như vậy thì cha sẽ không bị gió thổi vào người.”
Lúc nãy anh suy xét không ổn thỏa lắm, lúc anh đi ra khỏi cửa, nên mang theo áo khoác dày chút.
“Không sao, hôm nay trời cũng không lạnh, cha kéo mũ xuống chút là được rồi.” Dung Văn Minh thản nhiên nói.
Tần Dã nhìn thấy cha vợ kéo mũ xuống dưới một chút, cũng có thể chắn gió.
Hy vọng là không sao.
“Đồng chí, anh lái máy kéo chậm lại một chút, sức khỏe của cha vợ tôi không chịu được xóc nảy mạnh đâu.” Đồng chí ở trạm máy móc nông nghiệp nghe thấy lời này, lập tức gật đầu nói: “Được.”
Chẳng mấy chốc, máy kéo đã đến trạm máy móc nông nghiệp.
Máy kéo vừa dừng lại, Tần Dã lập tức nhảy xuống trước.
“Cha, con đỡ cha xuống, cha cẩn thận chút.”
“Không cần đỡ, cha có thể tự mình xuống được.” Nếu như là trước kia, ông ấy tùy ý nhảy xuống xe là được rồi.
Nào giống như bây giờ, vẫn chưa già thật sự mà cơ thể đã không khác gì một ông già tuổi xế chiều.
Tần Dã đứng sang một bên, lúc cha vợ tiếp đất, anh vẫn giơ tay đỡ một chút.
Bọn họ vừa mới xuống máy kéo, có một người ở phía bên kia nhanh chóng chạy đến chỗ bọn họ.
“Đây là trạm trưởng của chúng tôi, ông ấy họ Đỗ.” Nhân viên trạm máy móc nông nghiệp đón bọn họ đến đây nhanh chóng giới thiệu: “Trạm trưởng Đỗ, đây là đồng chí Dung Văn Minh, kỹ thuật viên mà chúng tôi mời về từ đại đội Tần gia. ”
Vẻ mặt của trạm trưởng Đỗ vô cùng kích động, ông ấy giơ hai tay ra ôm Dung Văn Minh, “Đồng chí Dung Văn Minh, đồng chí có thể đến đây thì thật tốt quá. Tôi nghe Tần Thủ Vọng nói rằng đồng chí sửa chữa máy kéo rất giỏi, lần này cuối cùng cũng có thể mời được đồng chí đến đây rồi, thật sự rất cảm ơn đồng chí vì đã đến đây.”