Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:10:22
Lượt xem: 118
Mặc dù con gái đã nói như vậy nhưng mẹ Dung vẫn vô cùng tức giận.
Cả nhà đó dám làm trò như vậy trước mặt nhiều người quỳ lạy Tần Dã….Mẹ nó chứ, muốn lợi dụng đám đông ép buộc thằng bé hay sao?
“Tiểu Tần, về sau con đừng ra đồng nữa, dù sao con còn phải thi đại học với Yên Yên, mẹ thấy tốt nhất là con ở trong nhà ôn tập với con bé đi, tranh thủ lần này thi đỗ đại học.”
Nơi này dù sao cũng không nên ở lâu nữa.
Với cả bà cũng đang lo, nhỡ may hai đứa con không thi đậu thì phải làm sao? Còn phải thi đại học ở Kinh thị nữa…..Bên đó lấy điểm không thấp đâu!
Cho nên trước mắt thi đại học vẫn là chuyện vô cùng quan trọng.
Nhà bà lại không thiếu mấy đồng tiền công đó.
Tần Dã nghe thấy mẹ vợ nói như vậy, khẽ cười, lúc nãy vợ anh cũng nói với anh như vậy.
Vì thế gật gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, từ giờ trở đi con với Yên Yên sẽ ôn tập cho tốt.”
“Đúng vậy, phải chú ý ôn tập, hai đứa cũng nhớ phải thi chung một chỗ đấy.”
Nếu không nhỡ may thi đậu rồi, nhưng một người phía nam, một người phía bắc thì không tốt xíu nào.
Nếu đã là vợ chồng thì tốt nhất là nên ở chung một chỗ mới phải.
“Vâng mẹ.” Tần Dã gật đầu.
Anh cũng nghĩ giống với mẹ Dung.
Vô luận là như thế nào đi nữa thì anh cũng không muốn phải chia xa với vợ mình.
Nhỡ may mà có thi đậu khác tỉnh nhau thì anh thà không đi học đại học còn hơn.
Đương nhiên suy nghĩ này anh chỉ giữ ở trong lòng, cũng không nói ra bên ngoài.
Bởi vì anh biết nếu như anh nói ra, không chỉ cha mẹ vợ sẽ tức giận mà cô vợ nhỏ cũng sẽ thấy thất vọng về anh mất.
“Được rồi, mẹ đi nấu cơm đây.” Mẹ Dung thầm tính trong lòng khoảng thời gian này phải bồi bổ cho hai đứa con thật tốt mới được.
Đợi đến tối, mẹ Dung còn đặc biệt làm thêm vài món đồ ăn.
Điều này làm cho Tần Dư vừa tan học trở về rất kinh ngạc…… Hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế? Sao lại có thể thịnh soạn hơn ngày tết nữa chứ.
Đương nhiên, câu này cậu ấy cũng sẽ không hỏi ra.
Là một người hiện giờ đang không kiếm được tiền còn ăn không ngồi rồi xài tiền như cậu ấy, không có tư cách để nói.
Tuy nhiên, cậu ấy không nói, không có nghĩa là không có người nói: “Mẹ, hôm nay danh sách món ăn thật phong phú! Sao vậy…… Sao tâm trạng mẹ lại tốt như vậy?”
Mẹ Dung trợn mắt liếc cô một cái, “Có đồ ăn rồi còn không chặn được miệng của con, mau ăn đi. Đúng rồi, nếm thử cái bánh bao này trước xem, mùi vị thế nào?”
Đối với ánh mắt mong chờ này của mẹ cô, Dung Yên không khỏi có chút cảm giác kỳ lạ.
“Mẹ, từ bao giờ mẹ lại trở nên mất tự tin như vậy? Mẹ làm bánh bao đương nhiên là ngon tuyệt đỉnh rồi, cũng đâu phải là chưa từng ăn.”
Lúc này Tần Dư nhanh chóng gật đầu, “Thím làm bánh bao ăn ngon nhất.”
Tần Mai cũng hùa theo, nhưng giọng cô bé hơi nhỏ, “Thím làm bánh bao ăn ngon, đồ ăn ăn ngon, cơm ăn cũng ngon.”
Lúc này, Dung Văn Minh nở nụ cười ấm áp, “Bà xem, tôi đã nói không có vấn đề.”
Dung Yên nghe thấy ba cô nói, càng cảm thấy kỳ lạ, “Ba, đây là thế nào? Không phải là mẹ con……” Đôi mắt cô đảo quanh khuôn mặt mẹ cô một vòng.
“Không phải là mẹ con muốn bán bánh bao chứ?”
Lời này vừa nói ra, ba anh em nhà họ Tần lập tức nhìn về phía mẹ Dung.
Ánh mắt của Tần Mai và Tần Dư có chút lo lắng và…… sợ hãi.
Tuy là bọn họ tuổi còn nhỏ, nhưng họ vẫn biết là không được bán đồ.
Điều này sẽ bị bắt.
Bọn họ không muốn một người tốt như thím bị bắt.
“Phải nói con gái tôi thông minh, đã đoán ra được ngay, không sai, mẹ con là muốn làm chút bánh bao mang lên trấn trên bán.”
Dung Văn Minh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cả nhà, vì thế lại nhanh chóng nói thêm một câu, “Các con yên tâm, bây giờ buôn bán nhỏ thì không sao, chính sách hiện giờ không giống như trước.”
Dung Yên biết chuyện này, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người buôn bán nhỏ xuất hiện ở nhiều nơi.
Mẹ Dung liếc mắt nhìn bọn họ, nói:
“Buổi sáng lúc mẹ nói chuyện với vợ đại đội trưởng, bà ấy đã tiết lộ…… Anh em nhà mẹ đẻ của bà ấy mở một sạp hàng nhỏ ở trong trấn, buổi sáng mỗi ngày bày ra hai ba giờ, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không bị bắt.”
“Dù sao hình như là không còn nghiêm như trước…… Vì thế, mẹ nghĩ, nếu có thể mở một mắt nhắm một mắt cho buôn bán nhỏ, vậy thì mẹ sẽ đi bán bánh bao.”
Nếu không có thu nhập, trong lòng bà ấy lo lắng!
Hiện giờ bà ấy cũng không phù hợp để làm công việc đồng áng trong thôn, vì thế, bà ấy nghĩ tới nghĩ lui…… Nếu có thể dựng một gian hàng nhỏ, vậy thì bà ấy sẽ đi bán đồ ăn.
Tóm lại kiếm được ít nào đỡ ít đó.
Dù sao con rể mua nhà còn nợ rất nhiều, bà ấy cũng chỉ có một đứa con gái này, tương lai cũng phải sống cùng nhau, vì thế tốt xấu gì cũng muốn giúp một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-153.html.]
Tần Dã lập tức nói: “Mẹ, mẹ không cần vất vả như vậy, chuyện kiếm tiền, để con là được……”
Câu tiếp theo còn chưa nói hết, đã bị mẹ Dung cắt ngang.
“Chuyện này không tốn nhiều sức của mẹ đâu, hơn nữa, nếu thật sự có thể bán, kiếm được ít tiền thì cho dù vất vả mẹ cũng rất vui.”
Sau này còn nhiều chỗ cần sử dụng tiền đấy.
Đi học cũng bốn người, còn có ông chồng nhà bà ấy cũng phải uống thuốc hàng ngày.
Có chỗ nào không tốn tiền?
Bà ấy lo lắng đến ngủ không yên.
Dung Yên cảm thấy mẹ cô không cần thiết phải vất vả như vậy.
“Mẹ, con thấy thôi bỏ đi, cái này mỗi ngày phải thức dậy sớm không nói, một mình mẹ làm nhiều bánh bao như vậy vừa tốn thời gian lại tốn công sức, sao có thể được, với lại, cho dù mẹ làm bánh bao xong rồi, vậy không phải hàng ngày phải mang bánh bao lên trấn trên bán sao? Chuyện này cũng khiến mẹ rất vất vả, việc này không thể làm. Đường đi xa, mẹ không thể đi xe đạp lẫn xe bò, vừa đi vừa về, lãng phí bao nhiêu thời gian?”
“Trong khoảng thời gian này, mẹ vẫn nên ở nhà nấu cơm thật tốt đi! Không phải nói muốn chăm sóc sức khỏe cho chúng con thật tốt trong lúc chúng con thi đại học sao? Mẹ cũng đừng suy nghĩ chuyện này. Chuyện kiếm tiền, đã có Tần Dã và con gái của mẹ lo…… Một người anh em của Tần Dã đang làm vài việc ở trấn trên, anh ấy có thể trích ra nửa ngày để hùn vốn làm ăn chung.”
Tần Dã:……?
Sao anh không biết chuyện này?
Mẹ Dung lập tức hỏi: “Tiểu Tần, Yên Yên nói có thật không?”
Tần Dã nghe thấy câu hỏi này đương nhiên lập tức hoàn hồn, anh nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy.”
Khóe miệng Dung Yên hơi cong lên một chút, “Mẹ, vì thế, nhiệm vụ nấu cơm của mẹ là quan trọng nhất, kiếm tiền giao cho chúng con là được. Tục ngữ nói rất đúng, cây là chết, người là sống, chỉ cần đầu óc còn suy nghĩ, cũng sẽ không bị chút nước tiểu làm c.h.ế.t ngạt, chờ mà xem! Chúng ta là người có thể kiếm được nhiều tiền, sẽ khiến cho cả nhà sống cuộc sống tốt đẹp không phải lo chuyện cơm áo.”
Mẹ Dung lập tức ném cho cô ánh mắt trách mắng, “Hiện tại vẫn còn chưa ăn cơm, đừng nói phân với nước tiểu nữa…… Mau ăn cơm trước.”
Dung Yên:……
Tự bản thân cô cũng thấy hết hồn, xem ra cuộc sống ở dưới quê đã đồng hóa cô sâu sắc, nếu là trước kia thì cô đã không nói như vậy.
“Nếu các con đã có giải pháp, vậy được, cứ như vậy đi, mẹ con sẽ không làm việc bán đồ ăn này nữa, ăn cơm trước đi.”
Dung Văn Minh cũng rất hào hứng.
Thật ra ông ấy cũng không muốn vợ nhà mình vất vả như vậy.
Nhưng mà lúc trước ông ấy phản đối cũng vô ích!
Cả nhà bắt đầu ăn bữa cơm tối thịnh soạn……
Đợi sau khi Tần Dã tắm rửa xong quay lại, lúc này anh mới hỏi: “Vợ, chuyện lúc nãy em nói trên bàn cơm……”
“Còn không phải là chuyện Thiết Trụ làm đó sao? Chúng ta có hàng, anh để anh ấy bán, đúng rồi, anh lên trấn trên thuê một căn nhà, đến lúc đó, em dỡ hàng hóa đến đó, như vậy, sẽ không có người nghi ngờ.”
Dung Yên nói kế hoạch của bản thân ra.
Nếu thật sự không kiếm được xu nào, đối với bản thân cô thì không sao, nhưng nhìn bộ dạng lo lắng đó của ba mẹ…… Cô cũng không muốn để họ vì chuyện tiền bạc mà sầu lo.
Vì thế không chỉ có Tần Dã muốn kiếm tiền, bản thân cô cũng muốn tìm cách khác để kiếm tiền.
Cô muốn sống cuộc sống thoải mái dễ chịu.
Cũng không muốn nhìn người trong nhà mặt ủ mày chau…… Cho dù là họ thật sự che giấu rất tốt, nhưng ai bảo cô không chỉ có đôi mắt sắc bén, mà còn đặc biệt nhạy cảm với cảm xúc của mọi người.
Tần Dã nghe vợ nói như vậy, anh ấy gật đầu ngay, “Được.”
Dung Yên nhìn anh, “Đúng rồi, cần phải tìm căn phòng tương đối yên tĩnh, tốt nhất là bên cạnh không ồn ào.”
“Ừ, anh biết rồi.” Cho dù là vợ không nói, anh cũng biết phải tìm kiểu sân vườn riêng. “Ngày mai anh đi xem ngay.”
“Được, như vậy đi, ngày mai em đi cùng anh.” Dung Yên chỉ chỉ chiếc bàn nhỏ thấp trên giường đất, “Qua tháng bảy năm nay là thi đại học rồi, buổi tối anh nên chăm chỉ đọc sách nhé!”
“…… Được.” Thật ra Tần Dã muốn ôm vợ ngủ hơn.
Tuy nhiên, vợ anh đã nói như vậy, đương nhiên anh phải làm theo.
Tần Dã xem toán học, mà Dung Yên cũng không để đầu óc rảnh rỗi, cô không cần xem toán, văn, anh.
Nhưng ở thời này chính trị vẫn cần phải xem một chút mới được.
Mấy thứ này, cô hơi thiếu một chút.
Nhưng, cô cũng chỉ xem một chút rồi ngừng, nguyên nhân là cô đọc nhanh như gió, tốc độ đọc sách cực nhanh, hơn nữa trí nhớ của cô hơn người, khả năng phân tích giải thích đứng đầu, vì thế không cần thiết xem lần thứ hai.
Thời gian còn sớm, ánh mắt cô liếc nhìn về phía Tần Dã, phát hiện anh đang làm bài rất nhiệt tình.
Vì thế cô dời mắt đi…… Đúng lúc dừng trên tờ báo đang mở bên cạnh, đó là thứ lần trước Tần Dư mang từ nhà cô đến đây, khi đó hình như cậu ấy tiện tay dùng tờ báo này bao bọc cái gì đó.
Nhìn chằm chằm vào tờ báo hồi lâu, một ý tưởng xuất hiện trong đầu cô.
Nghề phụ kiếm tiền…… Gửi bài cho tòa soạn báo!
Thời này, hình như tiền nhuận bút được chấp nhận đúng không?