Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:10:13
Lượt xem: 123
Tần Dã nhìn thấy đại đội trưởng, liền cúi đầu nói với vợ mình, “Vợ ơi, đại đội trưởng ở bên kia, muốn đi tìm ông ấy không?”
Dung Yên nhìn qua chỗ đại đội trưởng đang đứng, sau đó lắc đầu, “Không được, đi đến nhà ông ấy.”
Cô vừa mới nhìn qua, vợ của đại đội trưởng không có ở dưới ruộng. Vậy thì nhất định sẽ ở trong nhà.
Cô có một trực giác, rằng chắc chắn là vợ đại đội trưởng sẽ biết cái gì đó.
Hơn nữa, vợ của đại đội trưởng lại khá tham lam, điều này vừa hay lại thuận tiện cho cô nói chuyện.
Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tần Dã, liền nói: “Như vậy đi! Anh không cần đi cùng em đâu.”
Làm sao Tần Dã lại yên tâm để cô đi một mình được, lúc đang chuẩn bị mở miệng nói mình cũng muốn đi theo.
Thì lại nghe được vợ mình nói tiếp: “Anh không tiện cho em.”
Chỉ có bốn chữ đã làm cho lời của Tần Dã chuẩn bị nói ra bị nuốt trở lại.
Anh gật đầu sửa lời, “Được.”
Dung Yên thấy anh không đòi đi nữa, thì lập tức đi đến nhà của đại đội trưởng.
Còn Tần Dã thì quay trở về nhà.
Lúc Dung Yên đi đến nhà của đại đội trưởng, cửa lớn đang được mở sẵn, nhưng Dung Yên cũng không đi vào ngay lập tức, mà gõ vài cái ở trên cửa.
“Thím, đang ở nhà sao!”
Hoàng Thúy Hoa đang ở trong sân quét rác thì nhìn thấy Dung Yên, tầm mắt dừng ở trên tay cô trước tiên, lúc nhìn thấy cô cầm theo một bao đồ vật tới.
Nụ cười trên mặt Hoàng Thúy Hoa lại càng thêm thân thiết.
Lập tức nở một nụ cười rất tươi, “Vợ Tần Dã đến à! Cô đừng đứng ở cửa nữa, nhanh đi vào đi.”
Bà ấy ném cây chổi trên tay mình qua một bên, đôi tay xoa xoa ở trên quần áo.
Tầm mắt thường dừng lại ở bao giấy trên tay của Dung Yên.
Trong lòng thầm nghĩ……Cũng không biết lần này vợ của Tần Dã mang đến thứ tốt gì.
Về phần ý nghĩ không nên lấy……Thì bà ấy thật sự không có.
Đối với đồ vật đã đưa tới cửa, nếu không thấy……thì chính là hành vi của đứa ngốc.
Dung Yên làm bộ như không thấy ánh mắt tham lam kia.
Cầm theo đồ vật đi vào trong sân.
Nhưng mà cô cũng không có đưa đồ vật trong tay qua.
“Thím, thật ra là tôi muốn hỏi thăm một ít chuyện từ thím.”
Hoàng Thúy Hoa đã ngửi thấy mùi hương, bà ấy cảm thấy lần này đồ mà vợ Tần Dã cầm tới chính là mấy món điểm tâm linh tinh.
Mùi hương này làm cho con sâu đói trong bụng bà ấy rục rịch.
Duỗi tay muốn lấy, nhưng mà vì thể diện nên cũng cảm thấy không thích hợp.
Âm thầm nuốt nước miếng một chút, lúc này mới hỏi: “Vợ Tần Dã, cô muốn hỏi chuyện gì?”
Nói xong câu đó, tầm mắt của bà ta lại dừng ở trên cái bao giấy.
Thật sự rất thơm.
Cả đời này của bà ấy cũng chưa từng được ngửi qua đồ vật nào thơm như vậy.
Cố tình……Người tặng lễ còn cố tình không đưa cho bà ta.
Dung Yên như cũ làm bộ không thấy ánh mắt tham lam này.
Nhưng cô cũng không vội mà hỏi chuyện ngay.
Ngược lại nói về đồ vật trên tay, "Thím, thím có biết đây là cái gì không?"
Hoàng Thúy Hoa cười, "Vợ Tần Dã, cô đang cầm cái gì vậy? Mùi này thơm quá!"
Dung Yên không nhanh không chậm nói, "Là một ít điểm tâm mua trong cửa hàng Hữu Nghị ở Kinh Thị, nghe nói một túi bánh này có giá tận năm đồng tiền."
Khi Hoàng Thúy Hoa nghe thấy cái giá, bà ấy lập tức mở to mắt nhìn, "Gì? Năm đồng tiền? Má ơi! Cái này thế mà lại quý hơn cả thịt, nó được làm từ vàng hả?"
Giá cả cao thái quá, làm cho bà ấy không thể tưởng tượng nổi.
Cả đời bà ấy chưa từng được ăn đồ vật quý giá như này, ăn xong rồi có được lên thiên đàng không?
Tuy nhiên, bà ấy cũng muốn thử xem.
Dung Yên nhướng mày, không đáp lại lời của bà ấy, mà lại chuyển chủ đề, "Thím, tôi muốn biết chuyện của Tần Phú Lâm và cái t.h.i t.h.ể nữ kia."
Vẻ mặt Hoàng Thúy Hoa biến đổi, cả người đều trở nên cứng đờ, ánh mắt cũng lập lòe.
"......Tôi, làm sao tôi có thể biết chuyện này……"
Dung Yên nhếch khóe miệng lên, "Chính xác mà nói, tôi muốn biết Tần Phú Lâm có khúc mắc gì với ba chồng của tôi……"
Nhìn thấy Hoàng Thúy Hoa há mồm, cô lại nói thêm một câu, "Chỉ cần thím cung cấp tin tức hữu dụng, thì thím không chỉ có điểm tâm năm đồng một cân này, mà còn có……Năm đồng tiền tôi cho thím."
Cộng lại thì cũng tương đương với mười đồng tiền, đối với người vẫn luôn ham tài như Hoàng Thúy Hoa mà nói, lực hấp dẫn của việc này tương đối lớn.
Nhưng mà, nghĩ đến nếu ông chồng của bà ấy biết bà ấy nói hưu nói vượn thì nhất định sẽ không vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-147.html.]
Vì thế khẽ cắn môi, chống cự lại dụ hoặc này.
"......Tôi, tôi không biết chuyện giữa bọn họ……"
Dung Yên nghe được lời này, đôi mắt của cô híp lại một chút, "Thím, thím đừng gạt tôi, t.h.i t.h.ể nữ trên núi là ai, chính thím biết rõ ràng, hơn nữa chuyện này cũng chính là bản thân thím báo cho công an. Tôi tin chắc là công an vẫn sẽ còn tìm đến thím, nếu như bây giờ thím không nói, thì tôi chờ thêm hai ngày rồi cũng biết thôi."
Cô đưa túi điểm tâm lên phía trước.
Hoàng Thúy Hoa: ……
Đây rốt cuộc là cái thứ gì? Tại sao lại thơm như vậy?
Dung Yên hơi mỉm cười, cô bỗng nhiên lại thở dài một hơi, "Thôi được, nếu như thím không thể nói ra, vậy tôi cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao với năng lực làm việc của công an, tôi tin là hai ba ngày sau sẽ biết kết quả thôi."
"Thím, tôi không làm phiền nữa."
Dù chỉ là lời tùy tiện nói ra, nhưng cũng không gây trở ngại tới khả năng nghe hiểu của Hoàng Thúy Hoa.
Bà ấy nhìn vợ Tần Dã thật sự xoay người rời đi, thì nóng nảy.
"......Chờ, chờ một chút."
Điểm tâm không có người dám bán, hơn nữa thêm năm đồng tiền……Sự dụ hoặc này thật sự là quá lớn, Hoàng Thúy Hoa không thể cưỡng lại được.
Chân Dung Yên vừa mới nhấc chân lên lại hạ xuống, "Thím, nếu như không thể tùy tiện nói ra thì cũng không sao, tôi cũng không ép buộc."
"Không, không hề bắt ép, tôi rất sẵn lòng, đi, vào trong phòng thím rồi nói." Hoàng Thúy Hoa tiến lên kéo Dung Yên.
Dung Yên né tránh một chút, không để cho bà ấy chạm đến tay của mình.
"Được, vậy tôi nghe một chút."
Hoàng Thúy Hoa đi được hai bước, bà ấy đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng đi đóng cửa lại.
Chờ sau khi đóng hết cửa, thì mới dẫn người vào trong phòng bếp.
Rốt cuộc thì căn phòng kia của bà ấy cũng không tiện.
Mà bây giờ phòng bếp cũng không có ai, mấu đứa con dâu của bà ấy vẫn đang đi làm ruộng, nên cũng không thể trở về ngay.
"Vợ Tần Dã, làm sao cô biết là tôi nói với công an? Tôi nhớ rõ là công an đã bảo mật chuyện này rồi!"
Khóe miệng Dung Yên nâng lên một chút, "Tôi đoán."
"Gạt người, sao cô lại đoán được?" Hoàng Thúy Hoa không tin lời nói này.
Dung Yên: "Việc này rất dễ đoán mà! Ngày đó không phải đại đội trưởng đã nói là có manh mối quan trọng muốn trình báo lên công an sao? Trước đó thì không nói, nhưng sau khi chạy về nhà lại chạy qua nhà tôi một chuyến, tất nhiên, là lúc ông ấy đi tắm thím đã nói sự thật với ông ấy."
Hoàng Thúy Hoa:......
Đầu óc của người đã lấy chồng xài tốt như vậy sao?
Dung Yên cũng không muốn lãng phí thời gian với bà ấy, "Đừng bận tâm chuyện này nữa, mau kể với tôi mọi thứ mà thím biết đi"
Hoàng Thúy Hoa nhìn bộ quần áo sạch sẽ của Dung Yên, bà ấy cũng rất muốn.
Tròng mắt bà ấy xoay chuyển, nghĩ ra một cách hay.
"Nói thật thì, chuyện mà tôi biết thì có khá nhiều, chỉ cần cô cho tôi mười đồng tiền thì……"
Lúc này không chiếm nhiều một chút thì còn đợi đến bao giờ.
"Mười đồng?" Dung Yên nhướng chân mày, "Cũng không phải không được, còn phải xem có cái gì giá trị không, rốt cuộc thì tôi nghe được cũng khá nhiều.."
Khóe miệng nhếch lên, "Thím, ngày hôm ấy Tần Dã đã đi đến công an một chuyến, tôi tới tìm thím, là muốn nghe một số tin tức chưa biết được."
Muốn lấy được mười đồng của cô sao? Vậy thì cũng phải để xem bà ấy có thể cung cấp được cái gì.
Cũng không phải là cứ thích lấy thì lấy.
"Tôi, thật ra tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ là năm đó, Tần Phú Lâm đã đi lên núi cùng Điền Ngọc Mai, nhưng khi xuống núi thì chỉ có mình cậu ta xuống. Lúc ấy tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà tôi cũng không quá để ý, đến khi công an nói trên núi có một bộ xương, thì tôi cũng không nghĩ quá nhiều……Mà, ngày đó tôi vừa đúng lúc bắt gặp Tần Phú Lâm có vẻ mặt hoảng loạn, thì lúc này tôi mới nhớ đến chuyện này. Tần Phú Lâm và Điền Ngọc Mai, tôi đã thấy nhiều lần……"
"Còn có một lần, tôi bắt gặp hai người cãi nhau, còn mắng đến cha của Tần Dã, cái kia……"
Hoàng Thúy Hoa liếc nhìn Dung Yên một cái.
Dung Yên đối diện với ánh mắt của bà ấy, "Cái kia là cái gì? Thím, trước khi nói, chúng ta đều rõ ràng, nếu chỉ có nói nhiêu đây, thì mười đồng tiền này tôi cũng không thể cho thím."
Hoàng Thúy Hoa cắn răng một cái, "Cái kia, Điền Ngọc Mai nói……Trước kia người Tần Phú Lâm thích chính là mẹ của Tần Dã……"
Dung Yên: ……
"Tôi chỉ biết nhiêu đây, còn lại thì không biết. Còn có, cô cứ yên tâm, loại chuyện này, tôi cũng không nói với người khác. Cũng chỉ nói qua với ông chồng nhà tôi, sau khi bị ông ấy dạy dỗ vì nói hưu nói vượn, thì tôi cũng không nhắc lại nữa."
Dung Yên không nghĩ tới có thể nghe được loại chuyện như thế này.
Cho nên, Tần Phú Lâm muốn hại c.h.ế.t cha của Tần Dã, là do ghen ghét?
"Thím, thím nói huơu nói vượn như vậy thật quá đáng, mẹ chồng tôi đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy, tôi hy vọng thím nói ít để tích đức đi."
Sau khi nói xong, cô chỉ cho năm đồng tiền.
Nhìn vẻ mặt thay đổi của Hoàng Thúy Hoa, mặt mày cô cũng lạnh lùng lên, "Tôi không hy vọng nghe thấy mấy cái này, nếu trong thôn loan truyền, vậy thì thím có từng nghĩ đến vị trí đại đội trưởng của chồng thím sẽ không giữ nổi nữa không?"