Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:10:07
Lượt xem: 130
“Khi nào Tần Dã về nhà?”
Dung Yên nhìn thấy sắc mặt đại đội trưởng rất khó coi, trong lòng cũng hiểu được những suy nghĩ của ông ấy.
Nhưng mà, cô không quan tâm.
Cô vốn cũng không có cảm tình gì với đại đội trưởng, cho nên cũng không cần phải cố kỵ tâm trạng của ông ấy
“Cháu không biết, việc đó còn tùy thuộc vào cảnh sát. Khi nào cảnh sát cho phép thì anh ấy về.”
Đại đội trưởng Tần:……
Ông ấy nhịn rồi nhịn, kết quả lại không nhịn được: “Vợ Tần Dã, sao hôm qua Tần Dã không nói chuyện này với tôi một tiếng?”
“Đại đội trưởng, chuyện này không thể trách chúng cháu được. Cảnh sát đã yêu cầu chúng cháu giữ bí mật, trước khi cảnh sát lên tiếng, đương nhiên chúng cháu không thể tùy tiện nói gì.”
Sắc mặt của đại đội trưởng Tần cũng không khá hơn chút nào: “Vậy trước khi đi báo án, có thể nói với chú một tiếng mà?”
Dung Yên: “Chuyện lớn như vậy nên nói thế nào? Đương nhiên phải báo cảnh sát trước mới được, nhưng lúc đó chúng cháu cũng rất sợ hãi, cho nên nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, đại đội trưởng, chú đừng trách chúng cháu nhé.”
Đại đội trưởng Tần nghe thấy những lời này, cục tức nghẹn trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được.
“. . . Được rồi, chú không trách hai cháu, chú chỉ hỏi vậy mà thôi, được rồi, nếu chồng cháu không ở nhà, vậy thì chú về trước đây, khi nào Tần Dã về nhà thì cháu nói với cậu ấy, bảo cậu ấy đến tìm chú.”
Dung Yên gật đầu cho có lệ: “Được thôi! Cháu sẽ nói với anh ấy. Nhưng mà, đại đội trưởng, nếu như chú muốn hỏi chuyện vụ án, cháu thấy chú không cần phải hỏi anh ấy nữa đâu, mấy chuyện phá án này chú phải hỏi cảnh sát, tụi cháu thật sự không có quyền tùy ý nói bậy đâu.”
Sau khi đại đội trưởng đi rồi, mẹ Dung mới nói rằng: “Ông ấy đi về như vậy… Mẹ cảm thấy hình như ông ấy không vui cho lắm”
Dung Yên nhướng mày, không quan tâm: “Ông ấy vui hay không thì có liên quan gì đến con chứ? Ai nợ ông ấy chứ?”
Mẹ Dung trợn trắng mắt nhìn con gái một cái: “Dù sao ông ấy cũng là đại đội trưởng của cái thôn này, lỡ như ông ấy làm khó Tiểu Tần thì phải làm sao đây? Giao cho Tiểu Tần công việc nặng hoặc là khó làm, chẳng phải sẽ khiến Tiểu Tần mệt mỏi hơn sao?”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng chuyện này nữa, Tần Dã vẫn luôn làm những việc tệ nhất. Còn có thể tệ đến mức nào nữa chứ?”
Nhưng mà, lúc trước là lúc trước, còn bây giờ. . . Cô cảm thấy đã đến lúc phải thay đổi, cô không thể để bất cứ ai trong số bọn họ ức h.i.ế.p anh!
Người đàn ông của cô. . . chỉ có cô mới có thể bắt nạt anh, những người khác thì không được.
Mẹ Dung nghe thấy lời của con gái nói thì kinh ngạc đến nỗi trợn mắt: “Con nói cái gì vậy? Tiểu Tần nhà chúng ta luôn làm những việc nặng nhọc nhất sao?”
Dung Yên gật đầu, “Người trong thôn trước giờ luôn bài xích ba anh em họ, cho rằng bọn họ. . . Không may mắn, cho nên luôn xa lánh, còn giao cho bọn họ những công việc mà người khác không muốn làm, chẳng hạn như những mảnh đất xa nhất và hoang vắng nhất, khó khai khẩn nhất, bình thường đều giao cho anh ấy.”
“…Ôi, bọn họ thật sự quá đáng lắm rồi.” Điều này khiến mẹ Dung cảm thấy khó chịu.
Tiểu Tần bây giờ chỉ mới hai mươi mốt thôi phải không? Vậy mấy năm trước cậu ấy bao nhiêu tuổi chứ?
Bắt nạt người khác cũng không thể bắt nạt đến mức này mà?
Dung Yên cảm thấy những người này thật quá đáng, nhưng. . . thời đại này chính là như vậy, ba anh em Tần Dã không có ai che chở. . . Nếu không phải bản thân Tần Dã rất khỏe mạnh, công việc đồng áng nặng nhọc đã đè c.h.ế.t anh rồi.
Sống sót. . . không hề dễ dàng.
Mẹ Dung nghĩ rằng bà ấy nên đối xử với con rể tốt hơn nữa, thật sự quá đáng thương.
May mà con rể có tính tình kiên nghị.
“Tối nay chúng ta hầm gà ăn nhé! ”
Dung Yên:…?
Mẹ, có vẻ như mẹ chuyển đề tài hơi nhanh rồi.
“Hôm nay là ngày gì? Tại sao lại hầm gà?” Hôm qua còn nói rằng sẽ bắt đầu tiết kiệm tiền đó!
Tiết kiệm tiền để trả nợ, nhưng bây giờ lại xa xỉ rồi.
Mẹ Dung trợn mắt trắng nhìn con gái một cái: “Muốn hầm thì hầm thôi.”
Dung Yên:……
“Ngày mai, con sẽ lên thị trấn mua thêm mấy con gà con cho mẹ nuôi.”
Trước kia có hạn chế việc một nhà nuôi bao nhiêu con gà, bắt đầu từ năm ngoái, trong thôn đã nới lỏng quy định, dù nuôi bao nhiêu con gà thì trong thôn cũng không quan tâm.
Chỉ cần có thể nuôi nổi là được rồi.
Mẹ Dung lập tức nói: “Không cần, mẹ đã bàn xong với người ta rồi, đổi ít gà con ở trong thôn, chắc là cần thêm ba bốn ngày nữa! ”
Dung Yên không thể không bái phục khả năng giao tiếp giỏi giang của mẹ cô.
Thế mà đã tính đến việc việc đổi ít gà con với người trong thôn rồi.
“Đúng rồi, hình như nhà nào trong thôn cũng sắp phân nhiệm vụ nuôi heo cho mỗi nhà rồi, nhà mình có mang một con về nuôi không?”
Bà ấy muốn nuôi, nhưng cũng cân nhắc bọn họ sẽ không ở đây bao lâu, một khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cả nhà bọn họ nhất định sẽ rời khỏi chỗ này.
Dung Yên vừa nghe thấy nuôi heo thì da đầu đã có chút tê dại.
“Chuyện này thì thôi đi, nhà chúng ta không có chỗ nuôi heo, mang một con về thì phải làm chuồng heo mới, thôi vậy.”
“Vậy thì thôi! ” Trong lòng mẹ Dung cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Nếu như không thể nuôi heo, vậy thì nuôi thêm vài con gà con vậy.
Dung Yên không quan tâm mấy chuyện này, thấy mưa có vẻ đã nhỏ hơn, cô chuẩn bị ra ngoài xem thử.
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-143.html.]
“Lần này là ai đến đây?”
Mẹ Dung lẩm bẩm một câu, định đi ra ngoài mở cửa.
Nhưng mà, Dung Yên nhanh hơn một bước: “Mẹ, con đi mở cửa được rồi.”
Cô mở cái dù màu đen ra mà đi ra ngoài.
Lúc mở cửa ra, phát hiện ra rằng người này chính là đại đội trưởng đã đi rồi lại quay lại đây.
“Đại đội trưởng, còn chuyện gì sao?”
Đại đội trưởng Tần không chút do dự, “Vợ Tần Dã, nếu lát nữa cảnh sát đến, cháu đến nhà chú nói một tiếng, chú có tin tức quan trọng cần báo.”
Dung Yên cũng không hỏi tin tức quan trọng gì, chỉ gật đầu nói: “Được, cháu biết rồi.”
“Vậy được, chú đi đây.” Đại đội trưởng Tần quay người rời đi.
Dung Yên nhìn bóng lưng ông ấy, suy nghĩ một lúc. . . Cũng không hiểu là chuyện gì, cho nên đóng cửa lại.
“Ai vậy?” Mẹ Dung thấy cô vào nhà liền hỏi.
“Là đại đội trưởng, hình như ông ấy có chút manh mối, bảo là nếu lát nữa cảnh sát đến thì nói cảnh sát trực tiếp đến tìm ông ấy.”
Mẹ Dung nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng may mà đến buổi chiều, cuối cùng cũng ngừng lại.
Buổi trưa Tần Dã không về nhà ăn cơm.
Đến ba giờ chiều, anh và cảnh sát mới cùng nhau xuống núi.
Khi Dung Yên nhìn thấy cảnh sát, cô lập tức nói cho bọn họ biết bên chỗ đại đội trưởng có tin tức quan trọng.
Viên cảnh sát đứng đầu nghe vậy, lập tức dẫn theo hai người đến gặp đại đội trưởng.
Dung Yên nhìn Tần Dã toàn thân ướt đẫm: “Anh đi tắm thay quần áo trước đi! ”
Tần Dã gật đầu: “Được.”
Mẹ Dung thấy vậy vội vàng vào bếp nấu đồ ăn. . .
Tần Dã vừa tắm xong đi ra thì mẹ Dung cũng nấu mì xong rồi.
Bà ấy bưng mì ra ngoài.
“Tiểu Tần, ăn mì trước đi.”
Tần Dã vừa nhìn, một bát mì lớn như vậy, còn có hai quả trứng trên mặt nữa.
“Mẹ, lần sau không cần bỏ trứng vào cho con đâu.”
“Sao lại không cần? Bây giờ con là người làm việc nhiều nhất trong nhà, cho nên phải bồi bổ, huống hồ, sức khỏe của con tốt cũng là chuyện tốt đối với mọi người.”
Còn có chuyện sinh con nữa.
Hai vợ chồng con gái đã kết hôn được một thời gian rồi phải không?
Tại sao vẫn chưa có tin tức gì chứ?
Tần Dã muốn nói rằng anh vẫn còn rất khỏe mạnh! Không cần bồi bổ, nhưng nhìn thấy mẹ vợ mơ màng như đang suy nghĩ điều gì đó, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Mẹ Dung là người trong lòng nghĩ thế nào thì phải hỏi cho rõ ràng.
Nhưng thật sự không tiện hỏi con rể về vấn đề này, cho nên bà ấy đi tìm con gái.
Bà ấy vừa ra khỏi sân liền nhìn thấy con gái mình, cho nên liền vẫy tay về phía cô: “Yên Yên, con lại đây một lát.”
Dung Yên đi đến nói: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Mẹ Dung kéo cô vào một góc, nhìn xung quanh rồi thấp giọng hỏi: “Yên Yên, con lấy chồng lâu như vậy, sao vẫn chưa có em bé nữa?”
Chuyện này thật sự không đúng lắm!
Nếu nói hai vợ chồng con gái vẫn chưa ngủ với nhau…bà ấy không tin.
Con gái của bà ấy đẹp như vậy, nếu con rể còn chịu đựng được, vậy thì. . . Có vấn đề lớn rồi.
Dung Yên vừa nghe thấy hai chữ em bé, da đầu cô bắt đầu râm ran.
“Mẹ ơi, tụi con tạm thời con chưa có ý định sinh con, chắc phải đợi đến lúc tốt nghiệp đại học đã! ”
Dù sao thì cô cũng phải hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi rồi mới sinh con chứ?
Bây giờ. . . cô cảm thấy mình không đủ điều kiện để làm mẹ.
Mẹ Dung nghe vậy, bà ấy liền thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ còn tưởng một trong hai đứa có vấn đề gì nữa chứ? Tốt nghiệp đại học rồi sinh con cũng được. Chỉ cần hai đứa bàn bạc ổn thỏa là được, thật ra hai đứa đẻ con sớm cũng không sao, mọi chuyện đều có mẹ ở đây mà, dù sao thì mẹ cũng rảnh rỗi, có thể chăm con giúp hai đứa”
Khi Dung Yên nghe câu đầu tiên thì khóe miệng cô co giật.
Còn những lời bà ấy nói tiếp theo, cô trả lời: “. . . Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Dù sao thì chuyện tránh thai đôi khi cũng sẽ có sai sót, nếu như có thì sinh thôi.
Nếu như không có, vậy có lẽ phải muộn một chút. . . Để cô chuẩn bị sẵn sàng hoặc tạo điều kiện sống tốt hơn cho các con của cô đã rồi mới sinh cũng không muộn, dù sao thì hai vợ chồng cô bây giờ vẫn còn rất trẻ mà.