Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:09:42
Lượt xem: 123
Tần Dã nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời của vợ mình.
“Anh không tính đến đó”.
Đây là lời thật lòng của anh.
Hơn nữa, nếu anh dọn về Tần gia ở……Vậy cha mẹ vợ anh phải ở đâu? Bọn họ không có khả năng theo anh đến Tần gia được.
Nói cách khác, hai ông bà chỉ có thể quay lại nhà cũ Dung gia thôi.
Đó là chuyện anh không muốn nhất.
Mới chỉ ở chung có mấy ngày, anh đã quen với loại bầu không khí gia đình náo nhiệt này rồi.
Tràn đầy hương vị tình thân mà anh chưa từng được cảm nhận qua.
“Chuyện này anh không đi chắc không được đâu, ông nội anh dù sao cũng đã tìm bà nội anh hơn 40 năm….Ít nhất thì anh cũng phải quay về đó một chuyến, nói rõ sự tình rồi quay về thành cũng được. Dù sao bên này chúng ta còn phải thi đại học, em tin bọn họ sẽ không miễn cưỡng.”
Tần Dã nghe vợ bảo vậy, trong lòng liền hiểu rõ.
“Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.” Dung Yên biết anh có thể tự mình nghĩ thông suốt, dù sao đây cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không phải là đi xong không về nữa.
“Được.” Tần Dã đáp, nhắm hai mắt lại.
Chờ nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, anh lại chậm rãi mở mắt ra.
Trong lòng rối như tơ vò, rất nhiều chuyện cũ đều hiện lên trước mắt….
Ngày hôm sau, Dung Yên dậy rất sớm.
Nhưng lúc cô tỉnh lại, Tần Dã đã sớm rời giường rồi, dù sao thì anh còn phải xuống đồng làm việc, cho nên ở trong nhà anh luôn dậy đầu tiên.
Chờ cô mặc xong quần áo đi ra ngoài đã thấy hai anh em Tần Dư Tần Mai mặc đồ mới đứng ở trong viện.
Mẹ Dung đi qua đây:”Không phải mẹ nhắc con nhớ dậy sớm một chút sao? Sao còn mở mắt muộn như vậy? Nhỡ trễ học thì phải làm sao?”
Con rể bà đã sớm ra ngoài đi làm từ nửa tiếng trước rồi mà con gái bà bây giờ mới rời giường.
Dung Yên rất lạc quan:”Mẹ, hôm nay là ngày đầu tiên mà, đi muộn chút cũng không sao đâu.”
Mẹ Dung:”Được rồi, mau đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm sáng đi, ăn xong thì đưa hai đứa nó đi báo danh.”
Dung Yên gật gật đầu.
Cô chậm rãi đi rửa mặt xong rồi mới vào bàn ngồi.
“Hửm, cơm sáng nay phong phú vậy mẹ? Còn có bánh quẩy với sữa đậu nành luôn.” Đây là lần đầu tiên mẹ cô nấu mấy thứ này.
Phải biết rằng ở dưới thôn không có bán đâu.
“Tối qua mẹ xay được ít đậu để làm, mau ăn đi, để nó nguội rồi ăn không ngon.”
Tần Dư rất thích ăn bánh quẩy này.
Ngoại trừ lần trước đến Kinh thị được ăn một lần ra thì về sau cậu không được thưởng thức qua nữa.
Tần Mai cũng rất thích, nhưng cô bé chỉ ăn có một nửa, sau đó uống một chén sữa đậu nành nóng rồi ăn bánh bao chay.
Mẹ Dung chờ bọn họ ăn xong thì đưa cho Dung Yên một cái túi, bên trong đựng hai hộp cơm.
“Hai đứa nó nhỏ, con cầm hộ bọn chúng cái này đi.”
Sau đó bà nói với Tần Dư: ”Sau khi đến trường thì cháu nhớ mang hộp cơm đến nhà ăn hâm nóng nhé, như vậy buổi trưa ăn cơm sẽ không bị nguội.”
Bởi vì bên này đường đi đến trường tương đối xa, cho nên mọi người đều mang hộp cơm ở nhà đi.
Cũng may ở trường có nồi hấp, có thể hâm nóng lại đồ ăn cho học sinh.
Tần Dư gật đầu:”Vâng thím, cháu biết rồi.”
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi, còn lề mề nữa là muộn học thật đấy.” Dung Yên dắt xe đạp ra bên ngoài.
Sau đó cô ngồi lên yên, một chân đạp trên bàn đạp, một chân chống dưới đất.
Cô nói với hai đứa trẻ:”Mau qua đây ngồi lên đi.”
Tần Dư:....
Thực ra cậu có thể đi bộ đến trường.
Tần Mai cẩn thận ngồi ở phía trước xe, cũng may chiều hôm qua Tần Dã có làm một cái đệm ngồi chắn ở trước cho nên cô bé ngồi vào cũng không thấy khó chịu lắm.
Tần Dư: ”Chị đạp trước đi, sau đó em nhảy lên ngồi sẽ tốt hơn.”
“Được.” Dung Yên giẫm chân lên bàn đạp, xe đạp liền chậm rãi chạy ra ngoài, Tần Dư nhìn nhìn rồi nhanh chóng chạy qua nhảy lên ghế sau.
Xe đạp nhẹ vì động tác này của cậu mà loạng choạng mấy cái, làm mẹ Dung đứng nhìn thấy sợ c.h.ế.t khiếp.
“Con đạp chậm một chút, đi cẩn thận!”
Đừng có làm ngã cả hai đứa trẻ đấy….
“Yên tâm, kỹ thuật của con gái mẹ hơi bị đỉnh.” Mấy lời này của Dung Yên trôi theo gió, bởi vì cô đã đạp đi xa được một đoạn rồi.
Lúc đi qua thôn, mấy thôn dân còn chưa đi làm nhìn thấy cô còn rất kỳ quái.
“Vợ Tần Dã, các cô đi đâu vậy?”
“Đưa hai đứa nó đi học.” Dung Yên trả lời.
Chuyện này khiến cho mấy thôn dân kia hâm mộ muốn chết.
Hai đứa nhóc này không phải đã nghỉ học rất lâu rồi sao? Bây giờ thế mà lại có thể đi học lại, sao mệnh tốt như vậy chứ?
Được rồi, nhà người ta còn có họ hàng giàu vô cùng, sau này có khi còn lên thành phố lớn ở ấy chứ!
Lúc này các thôn dân đều có chút hối hận.
Nếu như sớm biết được ba anh em Tần Dã sẽ có được ngày này….Lúc trước bọn họ nên đối xử tốt một chút mới đúng.
Bên này Dung Yên đạp xe đạp….Tần Dư ngồi ở sau xe sợ đến mất hồn lạc phách,”Chị dâu, hay là để em tự đi bộ đi!”
Người ta đi xe thì đi theo đường thẳng, Dung Yên đi xe thì đi theo hình con rắn, Tần Dư thực sự rất sợ giây tiếp theo cậu sẽ ngã chổng vó từ trên xe xuống.
Dung Yên sao có thể không biết tâm tư của thằng nhóc này, liền bảo:”Được rồi đừng có nói nữa, còn ồn ào là chị để em ngã thật đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-127.html.]
Thật ra, không phải Dung Yên không thể đi xe đạp, mà là điều kiện đường xá thật sự rất tệ, thực sự không thể trách cô được.
May mắn thay, cho dù cô đi xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng không bị ngã lần nào cả.
Chỉ là ba người ngồi trên cùng một cái xe, điều này khiến cô có chút tốn sức.
Khi đạp tới cổng trường tiểu học trên thị trấn.
Trán Dung Yên đổ mồ hôi.
Khi phanh lại, Tần Dư đã nhanh chóng nhảy xuống.
“Được rồi, xuống xe.” Khi Tần Mai nhảy xuống, Dung Yên còn đỡ cô bé một cái, giúp cô bé nhảy xuống an toàn.
Tần Dư thấy cô đổ mồ hôi đầm đìa, ngay lập tức nói rằng:“Chị dâu cả, để em giúp chị dắt xe.”
“Được.” Dắt xe đạp là chuyện rất dễ dàng, Dung Yên cũng không từ chối.
Tần Dư treo cặp sách của mình lên cổ xe đạp, rồi dắt xe đạp vào trường.
Ba chị em Dung Yên bước vào trường vẫn khiến người khác chú ý, người nào cũng mặc quần áo mới, giày mới, hơn nữa dung mạo của ba người đều rất dễ nhìn, còn giống người thành phố hơn cả người thành phố.
Còn có một cái xe đạp mới toanh... Cảm giác như khoảng cách lập tức bị kéo dài ra.
Dung Yên nhìn thấy ánh mắt này của mấy em học sinh tiểu học, đương nhiên sẽ không để ý, cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng Tần Mai thì khác.
Tần Mai rụt rè và nhút nhát... Đối diện với những ánh mắt tập trung vào cô bé, toàn thân cô bé trở nên căng thẳng.
Theo bản năng, cô bé xích lại gần chị dâu cả hơn.
Dung Yên không bỏ sót động tác nhỏ của cô bé, lập tức hiểu ra.
Cho nên cô lập tức nắm tay cô bé.
Cô nhỏ giọng nói rằng: “Em có thấy không? Đây là ánh mắt hâm mộ em đó.”
Tần Mai ngượng ngùng mím môi.
Tần Dư dắt xe đạp ở bên cạnh đang nghĩ thầm, còn không phải sao, cũng không có mấy người ở trường học này có xe đạp đâu.
Nghĩ đến đây, thắt lưng của cậu bé đột nhiên thẳng lên.
Lúc trước, cậu ấy bị những người này coi thường, bây giờ, cậu ấy lại về rồi.
Lần này, xem ai dám khinh thường cậu ấy... Xem ai dám ức h.i.ế.p hai anh em cậu ấy.
Tần Dư tự cho rằng, bây giờ cậu ấy có thể đánh bại bất kỳ học sinh nào ở đây.
Dung Yên nói một câu: “Chúng ta đến thẳng phòng hiệu trưởng đi.”
Ba người họ đi về phía phòng hiệu trưởng.
Trường học ở đây đều là loại nhà một tầng, nhưng may mắn là cũng xem như khá lớn.
Phòng hiệu trưởng lại càng trực quan hơn, vừa nhìn đã thấy rồi.
Đi bộ một lúc liền đến nơi.
Dung Yên nói với Tần Dư:
“Em đỗ xe đạp đi, chúng ta vào thôi.”
Tần Dư lập tức đỗ xe đạp lại, nhưng mà, cậu bé vẫn khóa nó lại.
Dung Yên nhìn thấy động tác khóa xe của cậu bé, khóe miệng giật giật... Xe đạp ở ngay trước cửa phòng hiệu trưởng, có cần thiết phải khóa lại không?
Nhưng mà, đã khóa xong rồi, cũng kệ cậu bé đi.
Ba người bước vào phòng hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng Đỗ.” Dung Yên lập tức gọi một tiếng.
Hiệu trưởng Đỗ nhìn thấy cô, có chút nhiệt tình, “Đồng chí Dung, cô đến rồi.”
“Vâng, tôi dẫn em trai và em gái đến đây báo danh.” Dù sao thì cô đã làm xong thủ tục hôm qua rồi, chỉ cần nộp tiền nữa thôi.
Hai anh em Tần Dư đóng tổng cộng bốn đồng, trong đó đã bao gồm tiền sách.
Hiệu trưởng Đỗ lập tức nói: “Không sao đâu, tôi sẽ gọi cô giáo Lý dẫn hai đứa nhỏ về lớp.”
Ông ấy bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, hét lên một câu với căn phòng ở bên cạnh phòng hiệu trưởng: “Cô giáo Lý, qua đây một lát, dẫn hai học sinh của lớp cô về lớp đi.”
Người ở căn phòng bên cạnh nhanh chóng đi ra, đây là một cô gái trẻ, tuổi không lớn lắm, chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
“Được, hiệu trưởng.”
Cô ấy theo Hiệu trưởng Đỗ vào phòng, lần đầu tiên nhìn thấy Dung Yên, cô ấy thoáng ngây người, nhưng chủ yếu là kinh ngạc... Thật sự quá xinh đẹp rồi.
Hiệu trưởng Đỗ nhìn thấy cô giáo Lý như vậy, ông ấy liền bật cười.
“Cô giáo Lý, đừng ngây người nữa, mau dẫn học sinh của cô về lớp đi!”
Cô giáo Lý hơi đỏ mặt, vội vàng đáp lại:“Được.”
Sau đó cô ấy mới để ý đến hai em học sinh mới.
Không nhịn được mà cảm khái trong lòng, cả nhà này đều có dung mạo đẹp mắt.
“Hai em mau vào lớp với cô giáo Lý đi! Buổi chiều chị đến đón hai em.” Đi bộ về nhà thì mất tầm một tiếng rưỡi, cô đến đón thì tốt hơn.
“Chị dâu cả, tụi em có thể đi bộ về.” Tần Dư lập tức nói.
“Được rồi, em đừng lo lắng chuyện này nữa, hôm nay chị đến đón.” Dung Yên xua tay, ra hiệu cho hai anh em đi theo cô giáo Lý.
Cô giáo Lý hơi ngạc nhiên khi nghe cậu bé xưng hô với Dung Yên, hóa ra là chị dâu cả!
“Đi nào!”
Tần Dư và Tần Mai chỉ đành đi theo cô giáo bước ra ngoài.
Dung Yên thấy hai anh em Tần Dư đi rồi, cô mới trả tiền.
Cô chẳng còn lý do gì để ở đây nữa,“Tạm biệt, hiệu trưởng Đỗ.”
“Ừ, tạm biệt!” Lý do chính khiến ông ấy nhiệt tình như vậy khi nhìn thấy Dung Yên là vì hôm qua cô đã bán cho ông ấy mấy cân gạo ngon, có thể nấu mấy bữa cháo cho con dâu đang ở cử ở nhà.